Đến ngày thứ ba, đừng nói là toàn bộ thôn Hà Đường, ngay cả những thôn dân xung quanh không có việc gì làm cũng xắn tay áo đến tham gia cuộc vui từ sáng sớm.
Hai anh em nhà họ An vừa mở cửa ra liền có loại phô trương như hoàng thượng xuất cung, đám người tự động tản ra thành một con đường.
"Thanh niên trí thức An, xưởng trưởng Tiểu An, hôm nay là ngày thứ ba, hai người đã chuẩn bị đồ tốt gì vậy? Nếu không có gì ngoài ý muốn, có thể lần này nhà họ Phương sẽ đồng ý, tiếp đó chính là lễ đính hôn chính thức, lúc đó hai người chuẩn bị những gì? Cũng đâu thể ít hơn lễ tới cửa phải không?"
"Đúng vậy, để chúng tôi mở mang tầm mắt đi? Bỏ vào trong giỏ, tôi một chữ cũng không biết. Hôm qua đưa đồng hồ Thụy Sĩ, hôm nay đưa gì vậy?"
Tất cả mọi người ồn ào không thôi, thậm chí có người còn chặn xe không cho đi.
Đây là việc vui, chỉ cần không quá đáng, chủ nhà không thể trở mặt.
An Tri Thu không quan trọng, mà An Tri Hạ cũng muốn giữ thể diện cho chị dâu tương lai nên gật đầu cười đáp: "Nhìn thì được, nhưng mọi người không nên chạm vào, nếu không cái chày cán bột trong tay tôi sẽ không khách sáo, thò một ngón gõ một cái, thò hai ngón gõ hai cái!"
Vừa nói cô vừa giơ lên hạ xuống, tiếng vùn vụt khiến ai nấy đều gật đầu cam đoan.
"Đây, trong hộp này có một cái đài." An Tri Hạ vỗ vỗ đồ vật trong hộp giấy trên ghế sau xe: "Thôn chúng ta ngày càng giàu có, cho nên nhất định phải nghe chút âm thanh bên ngoài, tiếp thu thêm kiến thức, tránh khỏi sau này cầm ví dày ra ngoài chơi, bị người ta chê quê mùa. Thế còn tốt, nếu bị lừa cả người lẫn tiền, đến lúc đó mọi người khóc còn không kịp."
"Đài để ở nhà chú Phương, mọi người rảnh rỗi thì đến nghe một chút, nhưng làng ta còn chưa có điện, phải cắm pin mới nghe được, nên cần trừ hoa hồng trong công xã, mọi người không phản đối gì chứ?"
Đám người gật đầu lia lịa, không thể rời mắt đi chỗ khác, dựa theo phác thảo trên thùng giấy mà tưởng tượng ra hình dáng chiếc đài bên trong, trong lòng cảm thấy hạnh phúc không thôi.
"Còn những thôn bên cạnh thì sao?" Người của thôn khác lo lắng hỏi.
An Tri Hạ đảo mắt, cười nói: "Sắp, công xã chúng ta một năm đã kiếm được lời, nghĩ sang năm sau khi mở rộng quy mô, lợi nhuận tăng gấp đôi, sẽ chia hoa hồng cho mọi người tiếp. Bây giờ quyết định của công xã có hơi chênh lệch, phải dùng phần lớn tiền đầu tư xây dựng quê hương, nhưng việc trang bị cho mỗi thôn một đài phát thanh vẫn rất cần thiết."
"Đến lúc đó để loa trước mặt, nghe những khúc ca lao động cổ vũ lòng người, sau khi tan việc lại có những bài hát nhẹ nhàng giải tỏa căng thẳng, cơm nước xong xuôi còn có nhạc kịch, kể chuyện, ngụ ngôn, cổ tích... để giết thời gian, tìm hiểu sự phát triển của thế giới bên ngoài. Đây là cách chính để nâng cao chất lượng xã viên chúng ta!"
"Được, được, được." Mọi người kích động vỗ tay.
"Năm ngoái tôi đã bàn bạc với xã trưởng, cố gắng để mọi người có mỗi năm khác nhau!"
Lần thứ ba đến cửa, nhà họ Phương cũng không làm khó nữa, trực tiếp đồng ý luôn. Bà cụ Phương cũng run run cầm cuốn lịch âm, cẩn thận kiểm tra thời gian kết hôn, lấy giấy chứng nhận phù hợp, cuối cùng lựa chọn ngày gần nhất, chính là mùng chín tháng mười hai âm lịch, tức là ngày mười hai tháng một năm 1973 dương lịch.
Chỉ còn tám ngày nữa, có khá nhiều thứ cần chuẩn bị.
Ra khỏi nhà họ Phương, An Tri Hạ kéo anh trai đến hỏi bác Hoa những điều cần chú ý khi kết hôn ở thôn Hà Đường, rồi cẩn thận viết ra giấy. Dù bên ngoài tuyên truyền đơn giản, nhưng ở nông thôn vẫn cần một số hình thức để thể hiện chút nguyện vọng tốt đẹp.
Mặc dù đã có ba lần lễ qua cửa nhưng An Tri Hạ vẫn chuẩn bị sính lễ đàng hoàng cho anh trai, theo tiêu chuẩn tầm trung ở huyện Phủ Hà, ba trăm chín mươi chín đồng tiền, còn có một chiếc xe đạp và một chiếc máy khâu.