Một câu chị dâu khiến hai người mới cưới đỏ bừng mặt, ngượng ngùng chơi trò anh nhìn em tránh, anh tránh em nhìn.
Làm An Tri Hạ vui vẻ không thôi, ôm bụng thoải mái cười ha ha. Con người ở thời đại này thật đơn thuần đáng yêu, tốt đẹp như quả mận bắc đỏ rực trên cây, chua chua ngọt ngọt, khiến người ta có dư vị vô tận.
Phương Hồng Diệp cắn môi giậm chân, nhỏ giọng nói: "Em chưa từng nghe câu anh cả như cha sao? Anh trai em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Chậc chậc, đúng là người một nhà, chị chỉ nói giúp anh trai em, bỏ em lại đằng sau, ai da, tình chị em dẻo như nhựa." An Tri Hạ thở dài lắc đầu.
"Chị, chị không có." Phương Hồng Diệp cảm thấy mình có nhiều kinh nghiệm, nhưng bây giờ vẫn không thể chống lại hoả lực của An Tri Hạ.
"Con bé trêu em đấy." An Tri Thu chịu không nổi, ho nhẹ nói.
An Tri Hạ biết điểm dừng, trêu nữa hai người lại xấu hổ không dám về phòng chung.
Bọn họ không có trưởng bối, cho nên ở nhà cũng không tuân theo quy củ, ngoại trừ gặp mặt thì trốn trong nhà đọc sách học bài, dọn dẹp ăn cơm. An Tri Hạ nói chi tiết với Phương Hồng Diệp về các tiết mục mới mình viết, bảo đảm với cô ấy: "Chị dâu, chờ khi nào mọi người tiêu hóa xong đống tiết mục này, tuần diễn hết một lần trong tỉnh, anh trai em sẽ về đón chị."
Trên mặt Phương Hồng Diệp tràn đầy vẻ không nỡ, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu nhỏ giọng đồng ý.
Trong nhà có thêm một người, thêm một người thân, hương vị ngày tết càng đậm đà hơn, cuộc sống cũng trôi nhanh hơn.
Anh Hồng đưa vé sớm mấy ngày, thời gian là bốn giờ sáng ngày 24.
Ăn xong bữa cơm cúng ông Táo, hai mắt Hồng Diệp ươn ướt đỏ hoe, cùng mẹ và hai chị dâu tất bật khắp nơi thu dọn đồ ăn cho hai anh em.
Tâm trạng hai anh em nhà họ An cũng không tốt lắm, đi dạo qua lại theo mọi người.
"Thím, các chị dâu, thế là đủ rồi, chỉ có hai ngày thì ba người chúng cháu có thể ăn hết bao nhiêu? Hơn nữa hành lý của chúng cháu cũng nhiều lắm." An Tri Hạ không nhịn được mở miệng nói.
"Trời lạnh giữ được lâu, mang thêm cũng không uổng." Thím Phương không nghe cô nói, vẫn chỉ huy hai con dâu và con gái tiếp tục chuẩn bị, rưng rưng nắm lấy tay An Tri Hạ: "Hơn nữa mấy đứa tới đó đã là cuối năm, khó kiếm đồ Tết lắm? Còn không biết lúc về nhà tình hình thế nào, mang nhiều đồ có khi mẹ kế mấy đứa sẽ vui vẻ, yên ổn trải qua năm mới."
"Nếu không thì mấy đứa cứ cất đồ ăn vào chỗ tốt, một mình ăn dần dần."
"Thím chưa bao giờ đến thành phố, nhưng nghe nói đôi khi có phiếu trong tay cũng chưa chắc đã mua được đồ trong thành phố. Mang nhiều một chút, mọi người sẽ an tâm hơn."
"Đúng vậy, đến lúc đó để anh Hồng Thắng đưa các em lên xe, dù sao trạm cuối các em đến là kinh đô, bỏ ra chút tiền thuê nhân lực chậm rãi khiêng đồ xuống, không phải sẽ nhanh chóng thuận tiện hơn mọi người gửi bưu cục sao?" Chị dâu cả Phương cũng nói.
Phương Hồng Diệp cũng gật đầu nghẹn ngào nói: "Nghe nói Tết xuân cũng không được nghỉ, chờ hai người làm việc chính thức sẽ không có thời gian đặt mua đồ Tết, hai anh em ăn Tết vốn cô đơn, nếu không có gì ăn nữa thì đau lòng lắm."
Đúng vậy, trong mắt nhà họ Phương, hai anh em bọn họ chính là những đứa bé đáng thương có mẹ kế cha ghẻ, trở về kinh đô chỉ chờ bị ức hiếp.
"Dì, các chị dâu, lúc trước cháu còn nhỏ, không có cách nào kiếm tiền, chỉ biết nghe lời người khác. Nhưng mọi người xem một năm nay cháu thay đổi bao nhiêu, còn có thể chịu thiệt để người khác bắt nạt nữa không? Khi nào đến kinh đô, chúng cháu sẽ tìm nhà riêng, không sống cùng những người đó nữa." An Tri Hạ giải thích ngắn gọn kế hoạch của mình với bọn họ: "Cháu và anh trai sẽ sắp xếp công việc, đồng thời cũng đăng ký hộ khẩu rồi tìm việc cho chị dâu. Chị dâu sẽ trực tiếp làm chủ trong nhà, không bị Khang Hiểu Hoa ảnh hưởng đâu."