Hai anh em nhà họ An vừa hạ kính xe xuống, xe lửa liền chậm rãi khởi động, Phương Hồng Diệp ngây ngốc đi theo xe lửa đã chạy xa.
An Tri Thu đau lòng không thôi, vươn nửa người ra ngoài, vẫy tay hô to: "Hồng Diệp đừng đuổi theo nữa, sang năm anh sẽ trở về đón em!"
"Được rồi được rồi, không phải chỉ mấy tháng không gặp sao? Nhớ vợ thì viết thư gọi điện thoại, hoặc là xin nghỉ phép về thăm người thân thôi." Bác ba Dương nhìn không nổi, quát: "Sao tôi lại ngửi thấy mùi bánh bao thịt? Ông đây vì bắt xe mà thức cả đêm, bụng đói không chịu nổi. Chúng ta ăn gì đó rồi ung dung ngủ một giấc ngon lành trong xe đi, thoải mái biết bao?"
Nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đến kinh đô để có cuộc sống tốt hơn, ly biệt ngắn ngủi để chuẩn bị gặp mặt lâu dài. Hai anh em nhà họ An nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bụng cũng lần lượt ục ục kêu vang.
Ba người ăn bánh bao rồi trở về giường ngủ tiếp.
Bác ba Dương ở giường dưới, An Tri Thu ở giường giữa, còn An Tri Hạ thì chủ động yêu cầu ở giường trên.
Lúc này An Tri Hạ mới rảnh rỗi lấy ra những thứ Phòng Viên nhét cho mình. Mượn ánh đèn lờ mờ ở hành lang, cô có thể thấy rõ đó là một xấp ngân phiếu định mức rất dày được bọc trong chiếc khăn màu xanh, bao gồm vé mua đài lớn, xe đạp, máy khâu, có cả vé nước, lương thực, còn có vé đổi ngoại tệ rất hiếm. Những thứ này không thể đổi bằng tiền, cô khẽ thở dài, khóe môi lại không nhịn được cong lên.
Có một siêu thị cỡ lớn, chẳng lẽ cô là người thiếu những thứ này sao?
Thứ cô thiếu chính là chân tình này, loại tình cảm được đặt lên hàng đầu, sẵn sàng dùng mọi thứ để chiều chuộng yêu thương.
Người ta cho thì cô nhận, giống như anh nói, còn có thời gian một năm, một năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, chẳng lẽ anh lại bỏ cuộc trước?
Nếu anh vẫn còn cố chấp như thế, vậy hai người cùng cố gắng cũng không sao, cô cũng đâu thể độc thân hai kiếp? Vậy thì quá có lỗi với vẻ ngoài như hoa, dáng dấp xinh đẹp của mình, có lỗi với sự ưu ái của ông trời hai kiếp! Nở nụ cười trên môi, cô mở lá thư bọn nhỏ viết ra.
Bọn nhỏ bày tỏ sự nhớ nhung và tình cảm sâu sắc không thôi với cô, liệt kê hai ba chuyện cảm động trong quá khứ và hứa sẽ chăm chỉ học tập, cố gắng lớn lên sớm ngày gặp lại chị Tiểu An, cuối cùng thì hi vọng bọn họ có thể giữ liên lạc.
Chữ viết của bọn chúng có thể gọi là nghiêm túc, ngay ngắn, từ đầu đến cuối không có một bính âm hay lỗi chính tả nào, phần tâm ý này cũng đáng để cô thường xuyên nhớ tới.
Cất hết những thứ này vào siêu thị, An Tri Hạ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Cô nghiêng người nhìn anh trai và bác ba Dương, cả hai đều đang ngáy khò khò ngủ rất say. Cô khẽ nhắm mắt, chuyến xe này khởi hành từ tỉnh Lâm nên toa giường nằm còn nhiều chỗ trống.
Đối diện bọn họ vẫn chưa có ai, bây giờ là bốn rưỡi sáng, là lúc mọi người đang buồn ngủ díp mắt. Theo cách làm của anh trai, nhất định phải để cô ngủ trước, tự mình trông coi hành lý, đợi cô ngủ đủ, anh ấy mới có thể ngủ bù. Ít nhất anh ấy cũng không thể ngủ mà không nói gì.
Cô hung hăng véo một cái vào phần thịt mềm trên bắp đùi mình, cơn đau buốt kéo cô khỏi suy nghĩ buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn đang làm việc cật lực.
Cho dù hiện tại nghiêm trị rất kịch liệt, gần như đến mức không nhặt được của rơi trên đường, nhưng cũng có vài người không kiểm soát được ham muốn đối với tiền bạc.
Quần áo trên người hai anh em và bác ba Dương đều sạch sẽ chỉnh tề, phong cách đơn giản tao nhã, còn được một đám người vây quanh chờ lên xe, nhìn thế nào cũng là dê béo chờ bị làm thịt.
Cộng thêm số lượng túi hành lý đáng kể của bọn họ, cũng đủ để khiến người ta to gan mạo hiểm.
Cơn buồn ngủ sắp nuốt chửng lý trí con người ta này chính là lời giải thích tốt nhất! Chỉ là dù nghĩ thế nào, cô cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, thân là một pháo hôi, ra ngoài cũng gặp băng trộm chuyên nghiệp thì phải may mắn biết bao?