An Tri Hạ không nhịn được nữa, lại tự nhéo mình một cái, cơn buồn ngủ khiến đầu cô đau nhức, răng cũng ê buốt không thôi. Nhưng cô vẫn phải nằm xuống nheo mắt để nhận ra tiếng bước chân ngoài hành lang khi bánh xe lửa ầm ầm lăn bánh.
Nhờ vào việc mỗi tối cô nghiên cứu các chức năng của siêu thị và sử dụng thần thức xem video trong đó, nghe nhạc, lấy cất đồ, nên ngũ quan thậm chí cả cơ thể nhạy cảm hơn lúc đầu rất nhiều, mặc dù cô không thể giải phóng thần thức đi kiểm tra tình hình xung quanh như trong tiểu thuyết, nhưng cũng bắt kịp một nửa cao thủ võ lâm, từ từ nhắm hai mắt liền có thể bắt được âm thanh nhỏ bé trong vòng ba mươi mét.
Cho một hạt gạo tiêu vào miệng, vị cay lập tức làm tinh thần cô phấn chấn, cô đỏ hoe mắt nhai cẩn thận, từng chút một mang theo dược tính. Đối phương rất kiên nhẫn, rõ ràng là kẻ tái phạm nhiều lần, chờ đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau khi nhân viên phục vụ trực ban kiểm tra xong, mới hành động.
Một cặp vợ chồng ăn mặc gọn gàng chỉnh tề khoảng hai mươi mấy tuổi bế một đứa bé đi tới, vừa lên toa xe này không lâu, người phụ nữ đã véo mạnh vào chân đứa bé, tiếng khóc oa oa của đứa bé vang lên: "Đồng chí, đồng chí, thật xin lỗi, con tôi đói quá, có ai có sữa bột không? Vừa rồi chúng tôi bắt xe vội quá, lại để quên bỉm và sữa bột của con ở phòng chờ."
Người phụ nữ bế con rất điêu luyện, vẻ mặt lo lắng vô cùng chân thực, giọng nói khàn khàn như đang khóc nấc. Người đàn ông trông cũng tỏ ra trung thực, liên tục cúi đầu chào người khác, đưa thẻ công việc của mình ra: "Chúng tôi sắp đến trạm rồi, nhưng bé con không chờ nổi. Con bé mới hai tháng tuổi, không thể nhịn đói, chẳng lẽ lại để nó khóc đến trạm tiếp theo?"
Tất cả mọi người đều áy náy xua tay, sữa bột là hàng hiếm, người già trẻ nhỏ ở nhà còn phải uống tiết kiệm, chứ đừng nói là mang ra ngoài. Hơn nữa, để lọt của trong xe là điều tệ nhất, cho dù mọi người có khó chịu là cũng không thể hào phóng cho sữa bột đâu?
Hai người cũng không nấn ná, tiếp tục đi về phía trước, sau khi hỏi thêm hai nhóm nữa thì đến bên cạnh An Tri Hạ.
Ánh đèn hành lang lờ mờ sáng, An Tri Hạ núp ở giường trên, trùm đầu giả vờ ngủ, con ngươi đen như mực giữa khe hở chăn bông có thể nhìn rõ biểu cảm của hai người. Mà phía đối diện đã bị cô bí mật đặt một chiếc gương, có thể thu tình hình của anh trai và bác ba Dương vào trong tầm mắt.
Trên mặt đất cũng bị cô thả mấy cái máy nghe trộm, là loại máy thu nhỏ có thể dán vào lòng bàn chân người để ghi âm, còn có thể truyền qua Bluetooth trong phạm vi mười mét.
Đôi vợ chồng kia liếc nhau, người đàn ông tiến lên vỗ vỗ bả vai bác ba Dương rồi đến mặt An Tri Thu, thấy bọn họ ngủ rất sâu, vẫn hô to như cũ: "Đồng chí, con tôi đói quá, không biết mọi người có mang sữa bột hay không? Nó mới hai tháng tuổi, cho một hai muỗng là được, mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ mua bằng tiền."
Giọng nói của người đàn ông lập tức thay đổi, có chút khàn khàn ngái ngủ trả lời: "Ài, có gì đâu mà phải nói chuyện tiền nong? Mọi người ra ngoài không dễ dàng, giúp đỡ lẫn nhau là đúng."
"Hai người chờ chút, nhiều đồ quá tôi cũng không biết để đâu, phải tìm đã, hai người ngồi chờ một chút. Có nước trên mặt bàn, cho con uống chút khỏi khóc."
Vừa dứt lời, người đàn ông thực sự bắt đầu lôi bao tải ra kiểm tra từng tí một, thỉnh thoảng tự hỏi tự trả lời bằng hai giọng, người phụ nữ đưa tay vào miệng đứa trẻ, ngẫu nhiên trả lời hai lần.
Đứa trẻ rất đói, ngậm chặt lấy ngón tay người phụ nữ, phát ra âm thanh bèm bẹp, tủi thân khóc nhỏ hai tiếng rồi tiếp tục dùng sức mút.