Một mình không quan trọng, dù thế nào cô cũng có thể tự bảo vệ bản thân, vấn đề là anh trai và bác ba Dương ngủ ở giường dưới. Vừa nghĩ đến bọn họ sẽ gặp chuyện không hay, cô liền không khỏi uất hận nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà giây phút này cô không thể hành động hấp tấp khiến đối phương giật mình, đối phương đã biết được tung tích của ba người, lại có sự phân công rõ ràng, vậy chắc chắn đã chuẩn bị trước khi đến. Cô ra tay ít nhất phải hốt gọn cả mẻ, nếu không những gì chờ đợi nhà mình sẽ là hàng loạt các cuộc trả thù tàn ác.
Sự quyết tâm lóe lên trong mắt An Tri Hạ, cách duy nhất là cô phải liều mình...
Tốc độ xe lửa chậm lại, chân trời hiện ra màu trắng sáng, không lâu sau xe lửa vào ga, một người đàn ông có râu quai nón từ phía trước đi tới, liếc mắt với hai vợ chồng, chất phác mở miệng nói: "Cô gái nhỏ, hành lý của cháu có hơi nhiều, để tôi giúp một tay."
Nói rồi ba người bắt đầu chuyền đồ ra ngoài, ngoài cửa có năm người đàn ông cường tráng đón lấy, cười ha hả không ý thức ăn trộm chút nào.
Lúc người đàn ông râu quai nón chuẩn bị chạm vào An Tri Hạ, mấy chục thanh niên tay chân mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện bai bên trong ngoài toa xe, chỉ trong vài giây, tám tên trộm kia đã bị khống chế!
Hai mắt An Tri Hạ đỏ hoe, mũi cũng đỏ bừng ngồi dậy, chiếc nỏ trong tay đã được đưa vào siêu thị, trong lòng cảm thấy bất an, không biết nhất cử nhất động của mình có bị chú ý hay không. Cô tràn đầy cảm kích ngạc nhiên hỏi: "Mọi người, xin hỏi có phải mọi người là..."
Một thanh niên đưa tay dựng thẳng bên miệng, cười gật đầu, lấy chứng minh thư ra nói: "Chào chị dâu, em là La Hữu Căn, là cộng sự cũ của anh, may mà anh có tính toán trước, sắp xếp chị dâu trên cùng số tàu trở lại thành phố với chúng em, nếu không bị bọn lưu manh này đụng tới, chắc anh sẽ độc thân cả đời mất."
An Tri Hạ giật mình, anh, chị dâu? Cô lại xuyên không rồi?
Đang nói chuyện thì một người thanh niên khác chạy tới: "Báo cáo, tất cả những kẻ buôn người ở đây đều đã bị các đồng chí J phối hợp bắt giữ, tổng cộng mười một người!"
"Được, mang lên xe, chúng ta kỹ thẩm vấn xem còn có đồng phạm hay không." La Hữu Căn gật đầu, quay đầu cười hứa với An Tri Hạ: "Chị dâu, chị yên tâm ngủ đi, em sẽ sắp xếp người túc trực bên cạnh, chờ chị tỉnh lại là mọi chuyện kết thúc."
Nói xong liền có hai thanh niên từ cửa sổ xông vào, ngồi thẳng phía đối diện.
An Tri Hạ gật đầu cười cảm ơn, sau đó đắp chăn, mê man nằm xuống.
Không tự mình ra tay, giao cho các chuyên gia là kết quả tốt nhất, như vậy cô không phải lo lắng về việc bí mật siêu thị của mình bị bại lộ, gây ra hàng loạt rắc rối, cũng không cần sợ đặt tính mạng bản thân, anh trai và bác ba Dương vào nguy hiểm. Còn có thể ngăn chặn một loạt các ảnh hưởng xấu như bị trả thù.
Lấy chiếc khăn tay bọc tiền giấy của Phòng Viên, trái tim đang rối bời của cô lập tức yên bình, không ngờ lúc anh chọn số tàu lại cân nhắc nhiều như vậy.
An Tri Hạ uống một ít cao sơn trà, cổ họng bị rát và đầu lưỡi hơi sưng đã dịu đi rất nhiều, cơn buồn ngủ bị đè nén bao trùm lấy cô. Cô không vùng vẫy nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy trời đã sáng rõ, An Tri Thu đang nhỏ giọng trò chuyện với hai thanh niên, thấy em gái ngồi dậy dụi mắt thì vội đưa nước tới, lo lắng hỏi: "Sao em lại ngủ lâu như vậy? Ngủ qua cả bữa trưa, sắp ăn tối đến nơi rồi."