Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 278

Chương 278 - Chương 278 -

An Tri Hạ uống ừng ực một mạch, sau đó nhíu mày nhìn về phía đối diện, hai thanh niên đỏ mặt lắc đầu, hiển nhiên là giấu anh trai và bác ba Dương. Nhưng cô nghĩ lại cảm giác tuyệt vọng mơ hồ, lo lắng sợ hãi và quyết tâm mạo hiểm khi chỉ có một mình, liền nghiêm khuôn mặt xinh đẹp vỗ vỗ bên cạnh, kêu anh trai ngồi lên.

An Tri Thu nhìn hai thanh niên ngồi xung quanh, mặt cũng hơi đỏ: "Con bé này, bình thường cũng không thấy đối xử với anh trai như thế, sao ngủ một giấc lại dính người rồi?" Nói thì nói như thế, nhưng anh ấy vẫn đi về phía trước, tựa đầu vào lan can.

"Có cái gì khó nói à? Anh như vậy nghe được không? Cái giường ngủ này không chắc lắm, đừng để bị hai chúng ta đè sập."

Chiều cao của An Tri Thu hơn một mét tám, vừa vặn cao hơn giường tầng trên một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười cưng chiều bất lực: "Gặp ác mộng à? Sao tâm trạng xấu thế, cái mặt nhỏ cũng nhăn lại rồi."

An Tri Hạ lấy bút ghi âm từ trong ngực ra đưa qua, mím chặt môi không nói gì.

An Tri Thu nghi ngờ cầm lấy, bấm phím, áp vào tai nghe, là cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng mà An Tri Hạ đã ghi âm trong siêu thị, càng nghe sắc mặt càng lạnh lùng, đốt ngón tay cầm bút ghi âm đã trắng bệch.

Ghé sát vào tai anh trai giải thích ngắn gọn về việc bắt giữ bọn lưu manh, lúc này An Tri Hạ mới bình tĩnh nói: "Em nghĩ tốt hơn hết vẫn nên để anh biết chuyện này, khi ra ngoài chúng ta phải tỉnh táo một chút, không thể để bọn tội phạm có cơ hội lợi dụng."

"Thật xin lỗi, Hạ Hạ." An Tri Thu lo sợ áp đầu vào em gái, hốc mắt đỏ hoe: "Lần này anh không bảo vệ tốt cho em."

"Không sao, em phải nhai một nắm gạo tiêu thím đưa, cay đến mức cổ họng bốc hoả, răng lợi sưng hết rồi." An Tri Hạ nhăn lại mặt, chỉ chỉ gò má: "Anh, anh nhìn xem có phải to lên rồi không?"

An Tri Thu đau lòng vội vã rót một ly nước khác, đổ đường phèn và hoa cúc khô vào pha.

Bác ba Dương trầm mặc hồi lâu sờ sờ lồng ngực, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn, cảm khái nói: "Ông già tôi khổ thật đấy, chỉ ngồi cùng xe về nhà với mấy đứa mà gặp cả băng nhóm phạm tội? Ngủ một giấc có thể tỉnh lại, đây là may mắn lớn rồi. Cảm ơn đồng chí nhỏ nhé, nếu không có các cháu, chắc ông đây ngủ luôn không dậy mất."

"Đám lưu manh đó phải bị nghiêm trị, bắt cóc buôn bán phụ nữ trẻ em, cộng thêm tội trộm cắp theo nhóm, tội càng thêm tội, bản chất quá xấu xa!"

"Ông ơi, chúng cháu chỉ có thể giao người và chứng cứ cho cục cảnh sát địa phương, còn lại cũng không tiện xen vào." La Hữu Căn từ một bên cười đi tới, gật gật đầu với mấy người.

Hai đồng chí trẻ đứng dậy nhường đất cho ông chủ, mình thì ôm ngực đứng gác ở lối đi.

"Đây là kết quả chúng em thẩm vấn." La Hữu Căn nói, đưa mấy tờ giấy trong tay cho An Tri Hạ: "Có lẽ bọn họ đã tham gia không ít vụ án lớn, lần này lại lấy tiền làm việc cho người khác. Nhưng đối phương rất cảnh giác, không cho bọn họ biết thân phận của mình."

Anh ấy cười lạnh chỉ vào mấy dòng chữ nói: "Chỉ là đám người này đến từ huyện Lâm thị trấn Phủ Giang, bình thường thích theo xe đi gây án ở nhà ga tỉnh thành, mối liên hệ duy nhất với huyện Lâm là trong đó có một người vào cục cảnh sát huyện Lâm thị trấn Phủ Giang."

"Thôi Thiên Hạo, Kỳ Vân Lan?" An Tri Thu nghiến răng nói: "Bọn họ ngồi xổm trong cục hai tháng từ tháng ba đến tháng năm."

Bình Luận (0)
Comment