"Hai người này rất xảo quyệt, cho dù chúng ta biết có liên quan đến bọn họ, cũng sẽ không dễ dàng tìm ra chứng cứ." An Tri Hạ hơi nhíu mày nói.
La Hữu Căn cười nói: "Chị dâu đừng lo lắng, kẻ xấu ắt có kẻ xấu trị, chuyện còn lại giao cho chúng em, đảm bảo bọn chúng sẽ không thể ra mặt hại người nữa. Chị dâu không tin em cũng phải tin anh chứ? Chỉ là sáng mai chúng em xuống xe rồi, mọi người phải tỉnh táo một chút. Ai cũng bận rộn về nhà ăn Tết đoàn tụ với người thân, cũng tạo cơ hội cho kẻ xấu."
Mấy người đương nhiên đồng ý, An Tri Hạ lấy ra một phần sữa bột trong siêu thị, bỏ vào hộp sữa mạch nha mình cất giữ, nói: "Đây là sữa bột, thích hợp cho trẻ sơ sinh."
La Hữu Căn tiếp nhận, có chút đau đầu nói: "Mẹ của đứa bé kia đúng là chuyên gây rối, nhìn người bằng lỗ mũi, ra ngoài thì thể hiện khoe khoang, sợ người ta không biết nhà mình có tiền có quyền, cũng không thèm quan tâm đến việc chăm sóc đứa nhỏ, nhìn xem, thành con dê béo trong mắt người lớn, bây giờ không biết chui vào xó nào khóc nữa!"
Vừa nói anh ấy vừa thoải mái cầm hộp sữa bột chào rồi ra về.
"Em nghĩ tại sao Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan lại để mắt đến anh em chúng ta?" An Tri Thu đưa trà hoa cúc đã pha cho em gái, vẫn tức nghiến răng nghiến lợi: "Nếu là ở thời cổ đại thì tốt rồi, anh sẽ trực tiếp cầm đao chém cổ bọn chúng!"
An Tri Hạ chậm rãi uống nước trà ngọt lịm thanh khiết: "Anh, nếu thật sự là thời cổ đại, hai chúng ta đã rơi vào hình thức bị hung thủ truy sát vô tận."
"Khiến cho việc chúng ta trở về kinh đô giống như chạy lấy mạng." An Tri Thu mở chiếc bánh bao hấp vẫn còn ấm mua ở trạm dừng trước đó, phết tương, thịt muối thái lát, củ cải muối chua và một ít lá bắp cải, đưa cho em gái: "Ngủ cả ngày đói bụng không? Ăn tạm đi, khi nào đến giờ ăn anh đi mua cho em một hộp cơm thịt kho tàu."
An Tri Hạ chậm rãi gặm chiếc bánh hamburger kiểu Trung Quốc, phồng má nói: "Anh à, lần này mặc dù mạo hiểm, nhưng không phải là chúng ta không thu được gì. Thực ra, anh Viên đã sớm nhắc nhở em rằng Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan quen biết rất nhiều người trong cục cảnh sát, nhưng tất cả đều chỉ quan tâm đến tiền."
"Em chỉ không ngờ bọn họ lại chọn ra tay trước mắt bao nhiêu người trong xe lửa, sự việc nổ ra sớm ngược lại tránh ta phải lo lắng đề phòng. Còn hai người kia..."
"Kẻ xấu ắt có kẻ xấu trị." Cô đột nhiên hiểu ra lời của La Hữu Căn, nhóm kia bị bắt đi, nhưng bọn chúng còn có người thân bạn bè bên ngoài, chỉ cần thả tin tức của Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan ra, tiết mục chó cắn chó sẽ rất đặc sắc.
Hơn nữa, người đang làm thì trời đang nhìn, cô tin anh Viên sẽ có thể tìm ra bằng chứng nhốt hai người vào cục cảnh sát đào tạo thêm vài năm.
Khi bọn họ đến kinh đô đã là sáng sớm ngày 26 âm lịch, bên ngoài có sương mù, tầm nhìn chưa đầy một mét. Xe vừa dừng lại, đã có một thanh niên đội mũ kê-pi ở bên ngoài sải bước dọc theo toa xe giường nằm đi tới, ánh mắt dừng lại trên người bác ba Dương, vẻ mặt uy nghiêm lập tức tan biến, cười nói: "Ông nội, cháu tới đón ông!"
Thanh niên dựa vào cửa sổ xe lưu loát lăn vào trong, ôm chầm lấy ông cụ: "Cháu nhớ ông chết đi được!"
Bác ba Dương ghét bỏ đẩy người ra, nhìn về phía sau: "Chỉ một mình cháu? Đi xe sao?"