"Cha mẹ, chú thím ở phía sau, đi xe, ba cái đủ không ạ?" Người đàn ông cười chào hỏi hai anh em nhà họ An: "Chào các em, anh là Dương Nhạc Xuyên, cháu trai bảo bối của ông cụ." Dáng vẻ cười đùa tí tửng này và vừa nãy như hai người khác nhau.
Hai anh em cười lễ phép gọi đồng chí Dương.
"Gọi anh Xuyên là được, anh còn phải cảm ơn các em chăm sóc ông nội dọc đường nữa." Nói xong liền có một đám người vây quanh ngoài cửa sổ, nam nữ già trẻ đều có, che hết không còn lỗ hổng nào.
Người nhà họ Dương ăn mặc đẹp đẽ, đối nhân xử thế cởi mở thoải mái, không phải là giả vờ mà là thói quen trong nhà.
Mấy thanh niên chen lên, mỗi người xách hai bao tải, một chuyến đã bỏ hết hành lý lên nóc xe.
Hai anh em nhà họ An là khách của ông cụ, bọn họ ngồi cùng một chiếc xe do Dương Nhạc Xuyên lái. Tầm nhìn của sương mù ở kinh đô vào sáng sớm quá thấp, tốc độ chiếc xe bốn bánh còn không nhanh bằng con người.
Nghe hai người báo địa chỉ là nhà khách, ông cụ xoay người lại: "Sao lại ở nhà khách? Mẹ kế các cháu không cho các cháu về nhà ở sao? Làm gì có ai gần Tết lại ở bên ngoài?"
An Tri Hạ nhún vai, thỏa mãn sự tò mò của ông cụ: "Nhà cháu nhỏ lắm, trước khi rời kinh đô, cháu và anh trai ngủ chung một phòng, anh trai cao hơn một mét tám nằm co quắp trên ghế. Bây giờ anh trai và chị dâu bên ngoại của mẹ kế cháu còn mang con đến, càng không có chỗ cho bọn cháu ở."
"Chậc chậc, hai đứa thật đáng thương." Nói thì nói thế nhưng ông cụ cũng không có ý định ra tay giúp đỡ: "Sau này chịu uất ức thì cứ đến nhà ông kể khổ, mặc dù ông không giúp được gì nhiều, nhưng vẫn có thể an ủi các cháu vài câu."
Ở chung mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi trên xe lửa, lòng nhiệt tình, chất phác, thật thà, tốt bụng hoà ái của ông cụ đã không cánh mà bay! Đây chính là một kẻ ăn bám mặt dày cậy già lên mặt, một đứa trẻ già thích hóng chuyện không chê chuyện lớn còn châm ngòi thổi gió!
Dương Nhạc Xuyên yên lặng thở dài, mở miệng cười hỏi: "Nhà khách cũng không phải nơi cư trú lâu dài, các em có dự định gì không?"
"Hai anh em chúng em có chút tiền tiết kiệm trong tay, muốn mua một căn tứ hợp viện nhỏ, nhưng không biết có căn nào thích hợp hay không." An Tri Thu ngượng ngùng nói.
"Có yêu cầu gì không?"
"Em với anh trai làm việc ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị và tiệm cơm quốc doanh phía nam thành phố, nên muốn nhà gần một chút, đạp xe đạp khoảng hai mươi phút thôi? Nhà đừng quá cũ, tốt nhất là có một khoảng sân nhỏ trồng rau."
"Xuyên à, hai người chúng nó nhiều tiền lắm." Ông cụ thì thầm trước mặt cháu trai, nhưng giọng nói đó lại không ai nghe thấy: "Cháu xem xung quanh đại viện chúng ta có cái nào phù hợp không?"
Dương Nhạc Xuyên sửng sốt một chút, tiếp nhận được cái chớp mắt liên tục của ông nội, ngập ngừng mở miệng nói: "Nhà ở kinh đô chúng ta rất hiếm, chắc các em cũng biết, trừ khi có lý do đặc biệt, không thì rất ít người bán nhà."
"Nhưng xung quanh đại viện nhà anh có rất nhiều tứ hợp viện, sân lớn, nhiều phòng, bởi vì luôn có người ở nên điều kiện tu sửa cũng tốt lắm. Có điều quyền sở hữu của những ngôi nhà này đã thay đổi, dẫn đến không ít vấn đề sót lại, thế nên có nhiều chủ nhà muốn bán đi."
Hai anh em nhà họ An liếc nhau, An Tri Thu cẩn thận hỏi: "Vấn đề gì còn sót lại?" Kinh đô đầy kẻ có tiền, sao có thể có nhà không bán được, chờ bọn họ tìm tới nhặt nhạnh?
Không đợi cháu trai ngượng ngùng lên tiếng, ông cụ đã khoát tay nói: "Không có gì to tát, chẳng phải chỉ là có vài nhà không chịu dọn đi sao? Các cháu chưa thấy thôi, mấy căn nhà đó rất tốt, vừa to vừa hoành tráng, mua lại rồi truyền cho đời sau hoàn toàn không có vấn đề."
"Bây giờ mấy đứa mua còn có thể ép giá mua luôn hai căn, sau này không có rẻ vậy nữa đâu!"