Đầu An Tri Hạ chợt tỉnh, nhớ tới tình huống được viết trong tiểu thuyết niên đại văn, những ngày đầu nước Hạ Hoa mới thành lập, có một số ngôi nhà đã bị nhà nước thu hồi làm của chung, phân phát cho nhân viên các đơn vị và công nhân nhà máy, một căn tứ hợp viện có mười mấy hộ gia đình, đến mức mấy năm gần đây nhà ở lần lượt được trả về cho chủ cũ, những hộ gia đình này hết cách, giả bộ đáng thương, dùng cái chết bức bách không chịu rời đi, không trả tiền thuê nhà, cũng không bảo vệ phòng ốc.
Chủ nhà rơi vào đường cùng chỉ đành rao bán nhà giá rẻ, nhưng người mua vừa tới xem nhà, người trong tứ hợp viện đã bắt đầu diễn kịch, thế là cứ kéo dài mãi.
"Có phải ông định chuẩn bị bám đít lợi dụng chúng cháu không?" An Tri Hạ cười nhạo hỏi.
Đến kinh đô, bác ba Dương cũng không thể giả vờ làm người gác cổng nữa, trực tiếp nghiêm mặt nói thẳng: "Bám đít lợi dụng cái gì? Tôi chỉ tìm một nơi dưỡng già mà thôi, trong nhà có nhiều con cháu quá, Tết đến đoàn tụ đất chật người đông. Chẳng phải tôi đã tìm nhà sân lớn nhiều phòng cho các cháu rồi sao?"
"Hơn nữa chúng tôi có người quen, có cách mua nhà, giá cả giảm xuống mức thấp nhất, đây chính là một món hời lớn các cháu nhặt được!"
An Tri Hạ ôm túi trong lòng nghĩ nghĩ: "Cháu phải đến xem tình hình rồi mới nói tiếp được."
Mặt ông Dương nhăn lại, nói: "Tôi hiểu rõ nơi đó, cháu nghĩ xem, người có thể sống trong một căn nhà sạch sẽ, rộng rãi, đồ đạc tốt thì khổ sở cái gì? Người nhà bọn họ hoặc là quản lý, hoặc là chủ nhiệm, phó nhà máy trong các đơn vị, nắm bắt thông tin về nhà ở đầu tiên nên tới chiếm trước.
"Thật ra rất nhiều người cũng muốn mua một hai bộ nhà phúc lợi, bởi vì cảm thấy nhiều người chen chúc khó chịu nên cắn chặt không buông miếng mỡ này."
"Chậc chậc, cháu chưa nhìn thấy mấy bà già thiếu kiến thức kia thôi, suốt ngày rêu rao mình là mẹ ai, con dâu cháu chắt quyền lực cỡ nào, thế mà vừa trông thấy người tới xem nhà đã lập tức ngã xuống đất, khóc lóc om sòm như mấy người phụ nữ nông thôn. Làm gì có ai mua nhà chịu dây dưa với loại phiền toái đó?"
"Nhưng với khả năng ớt chỉ thiên của cháu, cái này có đáng là gì đâu?"
"Ông à ông đề cao cháu quá rồi." An Tri Hạ cười ha ha, nếu như lời ông cụ nói là thật, những cái tứ hợp viện kia quả thực đáng mua, vậy phải mua thật nhiều, chờ mấy chục năm sau tăng giá, mình sẽ trở thành một phú bà, cuộc sống vô cùng sung túc đẹp đẽ.
Sau khi bị ông cụ trêu chọc, bọn họ nhận phòng tại một nhà khách bên ngoài đại viện.
Mặt trời mọc, gió lành lạnh thổi tan lớp sương mù dày đặc, để lộ ra vẻ giản dị khí chất của kinh đô. Hai anh em thu dọn hành lý bước ra, không nhịn được tham lam hít thở khí trời thanh mát, nhìn những con đường vừa lạ vừa quen.
"Hạ Hạ, chúng ta về rồi!" An Tri Thu kích động siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ hoe.
"Đúng vậy, chúng ta không chỉ trở về, mà còn sẽ trở thành những thanh niên có xe có nhà, có công việc và tiền tiết kiệm." An Tri Hạ không cảm khái nhiều như anh trai, chỉ cảm nhận chút không khí sôi nổi của thời đại rồi kéo anh trai đi thẳng đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, mua hai chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng.
Của anh trai là kiểu dáng phổ thông, màu đen bóng có đèn pha, còn của cô là một chiếc xe xinh xắn màu đỏ nhỏ hơn hai mươi sáu tấc, giá cả chênh nhau 20%.
An Tri Thu lại không nhịn được cảm khái, một năm trước bọn họ vừa trưởng thành đã phải xách túi hành lý cũ nát rời quê hương. Lúc đó bọn họ không có một xu trên người, nhưng hôm nay lại vào hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua xe đơn giản như mua diêm, cần thì mua, không phải suy nghĩ. Loại cảm giác được tiêu tiền này thật tuyệt!