An Tri Hạ lấy tay áo che đi lớp trang điểm nóng bỏng của mình khỏi tầm mắt mọi người, đá anh trai một cái, giọng bình thường nói: "Hôm nay có lấy được nhà giá rẻ hay không còn phụ thuộc vào diễn xuất của anh đấy!"
An Tri Thu cố gắng đứng dậy, quay mặt sang một bên không dám nhìn thẳng vào em gái, trong đầu cũng cố gắng nhớ lại dáng vẻ ngọt ngào của Phương Hồng Diệp, sửa lại biểu cảm co giật của mình, xách bao tải An Tri Hạ đưa, cùng cô sóng vai đi ra ngoài.
Tối qua bọn họ đã nhờ người thông báo cho chủ nhà, gặp mặt trong một khu vườn nhỏ gần văn phòng bất động sản. Hơn mười vị chủ nhà vừa gặp mặt đã hơi sững sờ, bọn họ từng là hàng xóm, nên cười tiến lên chào hỏi vài câu, phát hiện đối phương đều được mời qua, không nhịn được nghĩ thầm trong lòng có phải người mua đang trêu đùa hay không, nhất thời không vui vẻ lắm.
Nhưng nghĩ đến căn nhà đã bị người khác chiếm lấy không muốn rời đi, lỡ đâu, lỡ đâu lần này có thể bán được thì sao? Gia đình bọn họ cũng chen chúc trong mấy gian nhà nhỏ, thậm chí còn phải thuê phòng ở, không có nhiều tiền nên mong muốn bán được tứ hợp viện để thay đổi hoàn cảnh sống gia đình tốt hơn. Dù sao cũng đã kéo dài mấy năm, bọn họ vẫn không có hy vọng lấy lại, vì vậy chỉ có thể dần dần giảm giá.
Không để bọn họ chờ lâu, hai anh em nhà họ An đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người đều cao to cường tráng, dáng dấp cũng đặc biệt, thô kệch dị thường, làm cho đầu óc mọi người nhất thời trống rỗng, sau đó toàn thân run rẩy như đứng trên sàng, cơ bắp trên mặt cũng rung động không thôi.
"A, tới hết rồi sao?" An Tri Thu dựa theo em gái dạy, ngồi trên xe đạp, đặt một chân xuống đất, ngửa cổ ngạo nghễ nói: "Chúng tôi định mua mấy căn tứ hợp viện ở, nhà lầu nhỏ quá không thoải mái, cũng không trồng trọt được. Nhà mọi người rộng bao nhiêu, giá như thế nào?"
Nói rồi khoe chiếc đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay, ưỡn ngực khiến ánh mắt người ta tập trung vào chiếc bút vàng anh hùng có ánh kim rất đẹp trên túi áo.
An Tri Hạ cũng lạnh lùng kiêu ngạo hếch cằm: "Chúng tôi có đầy tiền, chỉ sợ nhà các người không đủ lớn, không trồng được cây ăn quả và rau củ."
Đám chủ nhà hai mặt nhìn nhau, hai đứa ngốc này từ đâu tới vậy? Làm như mua nhà giống như mua rau cải, ghét bỏ nhà lầu muốn mua tứ hợp viện, bọn họ có thể hiểu, nhưng bỏ ra số tiền lớn như vậy mua một ngôi nhà chỉ để trồng rau, ai mà tin nổi?
"Hai vị đồng chí nhỏ, hai người mua nhà thật sao? Không đùa chúng tôi đấy chứ?" Một người đàn ông không nhịn được hỏi.
"Nhìn tôi giống người không có tiền lắm à?" An Tri Thu vỗ vỗ tay lái, có chút tức giận nói.
"Nhà tôi cách đường phố hai cái sân, mười ba nghìn đồng." Một người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Có mua nổi không? Đây chính là sân sát đường, ra vào thuận tiện, ngoài sân đủ chỗ đậu ô tô, không biết nhà hai người có ô tô không?"
An Tri Hạ cau mày đếm ngón tay tính toán nửa phút, sau đó duỗi hai bàn tay mũm mĩm như củ cải ra, nói không rõ chữ: "Chắc chắn phải mua ô tô rồi, nhưng có phải ông rao giá hơi cao không? Ba nghìn đồng, ông bán, chúng ta lập tức đi chuyển nhượng."
"Thật sao?" Người đàn ông do dự một chút, liếc nhìn hàng xóm, thăm dò mở miệng nói: "Các người mặc cả quá khó, cùng lắm, cùng lắm là tôi giảm cho các người một nửa, sáu nghìn rưỡi!"