"Năm trăm." An Tri Hạ nhếch miệng cười, nhanh chóng trả lời.
Năm trăm? Mọi người suýt chút nữa bị nghẹn chết, đuổi ăn mày à? Giá nhà đất ở kinh đô hiện tại tuy không quá cao, nhưng vấn đề là không có nhà để bán, cho dù nhà ở trong tay không bán được, bọn họ cũng tuyệt đối không chấp nhận mức giá này!
"Hai người đang trêu đùa chúng tôi đấy à?" Người đàn ông âm trầm hỏi.
"Không." An Tri Hạ thành thật nói: "Bà nội tôi nói, nếu các người đã chịu mặc cả, vậy nhất định có thể hạ giá thêm, vừa nãy rõ ràng ông yêu cầu mười ba nghìn đồng, bây giờ lại muốn sáu nghìn rưỡi, tôi nói năm trăm không sai đâu."
Mọi người lại sửng sốt, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng.
"Cô mua nhà tôi đi, cũng ở gần cửa ngõ đại viện, ba nghìn đồng trực tiếp sang tên, tôi mang theo đủ giấy tờ bất động sản rồi!" Một người phụ nữ vỗ túi, chen vào trong đám người cười nói.
"Này, chị Trương, cái gì cũng phải có thứ tự." Người đàn ông kéo người phụ nữ lại: "Chuyện nhà tôi còn chưa nói xong, hơn nữa cái nhà đó của chị quá nhỏ, là sân vương phủ phân cho hạ nhân, phòng chính và mấy phòng phụ chỉ có một gian, dãy ngược lại cũng chỉ có ba gian, tổng cộng sáu gian phòng nhỏ bằng lòng bàn tay, giá ba nghìn đồng, sao có thể kham nổi?"
"Cậu hai Lý cậu nói kiểu gì vậy? Sân của hạ nhân thì sao, không phải cũng là nhà gạch xanh ngói xanh tốt đẹp sao? Cậu không có tư tưởng của đồng chí tân Hạ Hoa à? Ba nghìn cậu không chịu bán thì tôi bán." Chị Trương bất mãn đẩy cậu hai Lý ra, tiếp tục chào hàng căn nhà của mình: "Đồng chí nhỏ, tuy nhà của tôi không lớn, nhưng rất dễ ở, căn nhà chặt chẽ, bên cạnh còn gần cục cảnh sát, đặc biệt có cảm giác an toàn."
"Ba nghìn?" An Tri Hạ lại vươn bàn tay củ cải ra nói dóc, miệng lẩm bẩm: "Một bảy được bảy, hai bảy bốn mươi tám, ngày quốc tế phụ nữ mùng 8 tháng 3, ngày quốc tế lao động mùng 1 tháng 5, ngày 1 tháng 6... Hừm, không đáng, nhỏ!"
Chị Trương kia thở hắt một hơi, vừa định hỏi cô chưa qua xem thì sao biết nhỏ? Nhưng chị ta lại không tự tin như thế, tất cả những người có mặt ở đây đều không có can đảm dẫn người đi xem nhà: "Vậy, vậy cô thấy bao nhiêu là vừa? Nhà của chúng tôi không lớn lắm, nhưng sân không nhỏ, hoàn toàn có thể được trồng hai vườn rau!"
Bộ tứ hợp viện nhỏ trong tay chị Trương kia là bộ bị An Tri Thu chọn trúng, chủ yếu là vì nhà nhỏ không quá bắt mắt, phù hợp cho ba người ở, cho dù mai sau có con cũng hoàn toàn đủ. Hơn nữa, trong thông tin có ghi, trong sân nhỏ có hai cánh cửa, một là cửa chính mới mở ở ngõ vào, một là cửa gốc dành cho hạ nhân ra vào, mở ở ngõ cụt, có thể nói cái hẻm rộng hai mét rưỡi, sâu mười lăm mét kia thuộc về nhà mình.
"Chị thật thà hơn anh ta, tôi lấy giá một nghìn đồng, đi sang tên luôn!" An Tri Hạ cười ngây ngô, rất chân thành nói, vươn tay muốn kéo người ta đi.
Chị Trương lại tránh đi: "Đồng chí nhỏ, mảnh đất kia thật sự rất tốt. Nếu không phải nhà tôi đang cần tiền gấp thì sao tôi phải bán? Cô có thể tăng thêm một chút không? Một nghìn đồng chỉ đủ mua hai phòng nhỏ thôi."
"Một nghìn mốt?" An Tri Hạ khó hiểu duỗi một ngón tay củ cải ra.
"Tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, đồng chí nhỏ không giống người thiếu tiền, hai nghìn tám đi, tôi sẽ tặng hết đồ dùng trong nhà cho cô!" Chị Trương dùng hai ngón tay túm lấy quần áo An Tri Hạ, đáng thương nói.