"Một nghìn tám." An Tri Thu không biết từ đâu lấy ra một cây tăm ngậm vào miệng, cố ý làm ra vẻ du côn đẹp trai, đáng tiếc khuôn mặt đen thui kia làm người ta không muốn nhìn thẳng: "Chúng tôi không thiếu tiền, nhưng cũng không dễ bị lợi dụng! Hơn nữa, chị đừng tưởng chúng tôi vừa trở về thành phố là không biết phải nộp thuế chuyển quyền sở hữu! Đồng ý thì chúng tôi sang tên, không đồng ý thì đến người tiếp theo."
Chị Trương mím môi nghĩ nghĩ, một nghìn tám ít hơn hai nghìn đồng hai trăm chị ta có thể chấp nhận, nhưng bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có cơ hội khác. Bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên chị ta gặp một kẻ ngốc mua nhà mà không thèm tới xem trước: "Được, tôi bán!"
An Tri Thu lấy một hợp đồng từ trong túi xách ra: "Vậy chị ký tên đi, chúng tôi cọc trước hai trăm nghìn, tránh khỏi khi đến cục bất động sản chị lại đổi giá! Người thành phố đều không thành thật, chúng tôi không tin được."
Chị Trương nhận lấy, cùng mọi người xem từng chữ một, xác nhận không có cạm bẫy gì, liền ký tên, ấn dấu tay lên trên.
An Tri Thu lấy lại cũng lăn tay ký tên, sau đó quay người lấy ra một xấp tiền dày cộp từ trong bao, liếm đầu ngón tay một cái, nghiêm túc đếm ra hai mươi tờ, nhắm mắt quay đầu đau lòng đưa ra: "Đây!"
Vừa rồi lúc anh ấy mở bao tải, mọi người đều nhìn thấy, trong đó toàn là tiền!
Đám người lập tức bắt đầu chào hàng nhà mình như điên, hai anh em nhà họ An, một người ngốc một người ngu, nhanh chóng ký hai bộ năm sân, hai bộ ba sân và hai bộ hai sân sát đường giá thấp hơn một chút so với giá ghi trong thông tin.
Bởi vì trong bọn họ có người quen, mà thông tin do hai anh em cung cấp là thật nên thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi, một bao tiền đổi được bảy tờ giấy chứng nhận bất động sản.
Cầm giấy chứng nhận bất động sản mới ra lò, hai anh em có chút kích động, chiêm ngưỡng xong, An Tri Hạ lấy ra hai xấp tiền trong túi, xấu hổ nói với bảy chủ nhà cũ khẩn trương ôm tiền, dùng giọng điệu bình thường nói: "Thật xin lỗi các anh chị, các cô chú, tôi và anh trai không có người quen làm chỗ dựa, sợ bị người xấu tăng giá nên cố tình giả bộ xấu xí, ngu xuẩn. Số tiền này là đền bù theo mức giá thấp nhất mọi người vừa ra."
"Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, mong mọi người hãy quan tâm chăm sóc nhiều hơn! Cũng hi vọng mọi người có thể tạm thời giữ bí mật việc hai anh em chúng tôi mua nhà, tránh khỏi việc rước lấy phiền phức không cần thiết."
Cầm số tiền được chia, những người chủ nhà cũ hơi xấu hổ, nhưng bọn họ nghĩ lại, người ta đã hỏi thăm chuyện nhà ở rõ ràng, vậy chắc chắn đã hiểu rõ hoàn cảnh ở đó, liền trịnh trọng cam đoan, xong xuôi thì vui vẻ cùng nhau đi tiết kiệm tiền.
"Chúng ta quay về nhé?" An Tri Thu nhìn giấy chứng nhận bất động sản có tên của mình và Phương Hồng Diệp, nhìn đi nhìn lại. Một bộ ba sân, một bộ hai sân sát đường, đã tiêu hết số tiền tiết kiệm chín nghìn đồng của anh ấy, cũng may vợ và mẹ vợ đã có dự kiến trước, nhét cho tất cả đồ Tết và nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày, nếu không anh ấy lại phải giơ tay xin tiền em gái.
"Vẫn còn sớm, chúng ta đi xem nhà trước đi." An Tri Hạ bỏ giấy chứng nhận bất động sản vào siêu thị, siết chặt nắm đấm cười nói.
Bộ tứ hợp viện kia của chị Trương có sáu gian phòng nhỏ, nhưng có năm hộ gia đình!
An Tri Hạ vừa đạp xe vừa lướt qua thông tin của hộ năm gia đình trong đầu.
Đúng như lời ông Dương nói, những gia đình này cũng có nhà ở nơi khác, nhưng nhà nhỏ người đông, không muốn chen chúc nhau nên định ở đây đến cùng, cầm cự tâm lý pháp luật không trách công dân, vô cùng đoàn kết với nhau, tiến hành doạ treo cổ theo nhóm, chỉ riêng tư thế không muốn sống vô liêm sỉ kia đã đủ khiến người ta không dám xuống tay.