Làn sóng mua nhà nối tiếp nhau, ai cũng muốn tranh thủ giá rẻ để mua nhà, cũng đều rất tin tưởng vào khả năng đánh đuổi đám gia đình không chịu rời đi này. Nhưng thực tế đặc biệt phũ phàng, bọn họ như được bọc sắt, chủ nhà làm gì cũng không chịu đi, đến nỗi bây giờ nhà đã hạ xuống còn một nửa giá thị trường mà vẫn chẳng ai thèm đoái hoài.
Những hộ không chịu di dời này đa phần là các cụ ông, cụ bà đã về hưu, không vướng bận gì nhiều, miễn có nhà ở không tốn tiền là không màng thể diện, không làm gì chỉ ăn uống ngủ nghỉ! Đến đơn vị con cháu bọn họ làm loạn? Đã sớm chia nhà, gây rối làm gì? Có khi người ta còn chạy ngược đến đơn vị và quê nhà bạn làm ầm nữa!
Giả thần giả quỷ hả, chờ ngày hôm sau vào cục cảnh sát bị phê bình đi.
Dùng dư luận bức bách, bọn họ lớn tuổi như thế, trải qua đủ loại sóng to gió lớn, mấy câu nói cũng không cạo được một lớp da mặt, gãi đúng chỗ ngứa cũng không thành vấn đề!
Dùng vũ lực uy hiếp, không cần bạn uy hiếp, tôi tự lấy dây thừng treo cổ làm thần giữ cửa, nhất định sẽ khiến bạn khóc lóc kêu ông gọi bà rồi quỳ xuống cúng bái như Bồ Tát.
Tìm người có khả năng nghĩ ra những chiêu trò kỳ lạ, nhưng gừng càng già càng cay, quan trọng hơn là già còn có văn hóa.
Đây chính là diễn giải sinh động của những kẻ trơ mặt vô liêm sỉ, liều mạng đáng ghét.
Khóe môi An Tri Hạ khẽ nhếch lên, đám người kia chính là mềm không được cứng không xong, không có cách trị, bọn họ quá tham rẻ, đến mức coi thường tất cả bản tính con người! Loại tham lam như vậy thật sự rất sợ chết, chỉ là bản lĩnh thâm sâu, rất khó để người khác nhìn ra.
Đến bên ngoài sân nhỏ chị Trương bán được, căn nhà được phủ Vương gia phân cho quản gia này cũng rất kiên cố đẹp đẽ, nghe nói từng bị dỡ bỏ bán lấy tiền sống qua ngày khi Vương tộc xuống dốc. Người mua kia có chút tiền nên sửa chữa trang hoàng lại nhà cửa, thấy trong ngõ cụt có một cánh cửa như ý nên mở lại cửa man tử, đẹp đẽ đơn giản không tốn diện tích, bên cạnh phòng phía đông là một bức tường bóng núi.
Hai anh em thay lại trang phục bình thường, đẩy xe đi thẳng vào cổng khép hờ, dựng xe dựa vào tường, chắp tay sau lưng kiểm tra nhà. Tứ hợp viện nhỏ bị chia làm năm hộ, sân chính bị dựng thành khu lều lán, dùng làm bếp và để đồ lặt vặt, dây phơi quần áo mắc hai đầu đông tây, trên đó có chăn màn, quần áo, trên bệ cửa sổ bày một hàng ngói vụn, bên trong trồng hành lá.
Tứ hợp viện lịch sự trang nhã có cảm giác trực quan như những căn nhà ngang chen chúc dơ dáy bẩn thỉu...
Một con chó bản địa bị xích cổ nhe răng sủa vào mặt hai anh em, thu hút tất cả những người sống bên trong ra xem, thấy hai người lạ mặt, người già trẻ nhỏ đều bày ra dáng vẻ hung ác căm thù.
Chỉ huy anh trai cài chặt cổng, đứng ở cổng không cho ai chạy thoát.
An Tri Hạ xắn tay áo, cười lấy ra sợi dây gai, xông về phía đám người.
"Làm cái gì đó, đồng chí nhỏ, tôi nói cho cô biết, tôi tay chân lẩm cẩm, già rồi, cô không được đánh, nếu đánh gãy xương, cô sẽ phải ngồi tù mục xương!"
"Đánh người! Giết người!"
"Đồng chí nhỏ, chúng tôi đáng tuổi ông bà cô, cô dám ra tay sao?"
Một đám người không trốn tránh, ngược lại ngạo nghễ gân cổ làm ầm lên, có mấy bà cụ còn ngồi dưới đất kêu ai ui không dậy nổi.
An Tri Hạ không để ý đến bọn họ, tóm lấy bà lão gần nhất, kẹp cánh tay bà ta xuống hông rồi quấn dây thừng buộc thành cây côn. Trước khi mọi người kịp phản ứng, cô lại trói thêm một ông cụ và hai bà cụ nữa. Lúc này những người còn lại mới hoàn hồn, hai mặt nhìn nhau, giương nanh múa vuốt lao về phía An Tri Hạ.