Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 288

Chương 288 - Chương 288 -

Móng tay của bọn họ dày mà sắc, cào một cái cũng có thể xước da tóe máu!

An Tri Hạ vô cảm nhếch môi, linh hoạt né tránh giữa đám người, thỉnh thoảng còn khiêu khích nói: "Một đám các người cậy già lên mặt chiếm nhà tôi còn lý lẽ? Lớn tuổi như vậy còn muốn chiếm nhà mới của người khác, các người nghĩ rằng ra riêng cho con cháu có chỗ ở là tốt với bọn họ? Ha, chờ tới lúc các người yếu không đi nổi nữa, cần người hầu hạ cơm ăn áo mặc, rồi trông mong gì vào loại con cháu được nuông chiều trong mắt chỉ có vợ đây?"

"Con trai, con dâu và các cháu tôi đều rất hiếu thuận, tháng nào cũng xách một đống đồ tới cho tôi!" Người già sợ nhất bị người khác nhắc đến chuyện con cháu bất hiếu mà không thể làm gì, tức đến nghiến răng, ra tay càng thêm ra sức.

"Ai mà biết lúc con trai, con dâu và các cháu của bà rời đi, có vơ vét hết đồ tốt bà để dành cả tháng hay không? Chậc chậc, quần áo trên người bà chắc hai ba năm rồi chưa thay mới nhỉ, cái nào cũng bạc màu chắp vá thế kia! Bảo sao cứ mặt dày ở lại đây, hoá ra là không có chỗ nào để đi? Nhà tôi không phải nơi trú ẩn, không cho người già ăn xin được!"

"Tôi thích thì cô làm gì được? Tôi có tiền đấy, lúc đầu là nhà máy cho chúng tôi sống ở đây, tại sao về hưu rồi lại không thể ở lại? Tôi không chỉ sống ở đây, tôi còn muốn già đi ở đây, chết đi ở đây, ảnh hưởng gì tới cô?"

"Tôi còn sợ mấy người sao? Không biết trong nhà này có bao nhiêu người bị đuổi đi rồi, nói không chừng người ta bị các người dùng xà ngang đập vào chân. Chậc chậc, bảo sao vừa vào cửa đã thấy lạnh, hóa ra là tử khí à."

Gió chiều quấn lấy cơn ớn lạnh vô tận, thốc thẳng vào cổ người ta, rõ ràng là hoàng hôn đẹp vô cùng, nhưng lòng đám người này lại bị giọng điệu và lời nói kỳ quái của An Tri Hạ làm cho khiếp sợ.

"Tôi kiện cô mê tín! Bây giờ là Tân Hạ Hoa, làm gì có ma quỷ!"

"Phải, phải, cô đang cổ súy mê tín dị đoan, tất cả chúng tôi đều đã nghe thấy!"

"Tôi nói gì cơ? Không phải là các người bắt đầu trước sao? Tôi không tin có ma quỷ, còn lâu mới sợ các người chết ở đây, hơn nữa, con người sau khi chết có thể tản ra một số nguyên tố, nếu không lửa quỷ trên mộ giải thích thế nào? Đây là khoa học, có biết không?"

Bị người rủa chết, mọi người tức giận vây chặt xung quanh, đánh, cào, tát người không chút do dự.

Nhưng cơ thể An Tri Hạ linh hoạt, né tránh nhanh, miệng cũng cực kỳ độc ác, toàn chọn những gì người già kiêng kị mà nói. Tất cả khí lực của bọn họ đều hướng vào nhau, tiếng la hét, mắng mỏ, chửi bới, tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh của chạng vạng trong con hẻm, khiến nhiều người đứng ngoài cổng hóng chuyện.

An Tri Hạ né tránh liên tục, khi thấy các ông bà cụ đã kiệt sức, lại bắt đầu trói đầy người trong sân. Những nút thắt cô buộc là cố ý học qua, người bình thường không thể cởi được.

Thấy một nửa đám người đã bị bắt lại, những người khác tranh thủ lôi kéo con cháu trốn vào nhà, khoá cửa trong rồi hét vọng qua khe cửa: "Cô bỏ cuộc đi! Chúng tôi không đi đâu, cho dù có đồng chí công an tới chúng tôi vẫn vậy thôi! Đơn vị chia nhà ở cho chúng tôi thì làm gì có chuyện thu hồi chứ!"

An Tri Hạ mặc kệ tiếng la hét của người bên trong, cứ thế trói hết người bên ngoài, giật đôi tất treo trên dây xuống, nhét vào khi người ta mở miệng, mỗi lần nhét hai cái, doạ đám còn lại ngậm chặt miệng không dám nói tiếp nữa.

Người bị bịt miệng tức giận run lên, nghĩ cháu mình sắp lấy vợ đến nơi, mà mình lại bị một bề dưới nhét tất vào miệng, làm trò cười cho người khác. Loại vũ nhục này có thể làm người ta trợn mắt há mồm, chuyện này nhất định không thể bỏ qua!

Bình Luận (0)
Comment