Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 298

Chương 298 - Chương 298 -

An Tri Hạ nhìn lại một lượt số nhà tứ hợp viện nhóm ông cụ mua, nhà cho thuê vẫn miễn nửa tháng tiền thuê cho những người thuyết phục được theo số lượng hộ gia đình, mà nhà cần người thuê thì miễn một tháng tiền thuê nhà dựa theo mỗi hộ!

Đám người xoa xoa nắm đấm, dự định ngày hôm sau không đi làm mà tiếp tục kiếm thu nhập thêm.

Sau khi tiễn hết người đi, cô nhìn về phía ông cụ đang chắp tay áo xem trò vui: "Chuyện ông dặn cháu đã làm xong, còn lại phải xem ông thế nào."

"Hả? Xong rồi á?" Ông Dương chăm chú theo dõi, nhưng vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

An Tri Hạ kiên nhẫn giải thích với ông ấy: "Chúng ta bỏ ra một chút lợi ích, để bọn họ cảm thấy có lợi rồi nhiệt tình giúp đỡ, vậy đôi bên đều có lợi nha."

Ông Dương không ngừng gật đầu: "Đây là ý kiến hay, bọn họ đều là hàng xóm cũ, biết tranh đoạt lẫn nhau. Hừ, vì để cho hai đứa có nhà ở trước năm mới mà bộ xương già của ông đây sắp gãy rồi."

"Chờ anh cháu về thì bảo nó đến đại viện tìm tôi." Ông ấy nói rồi lắc đầu, vừa ngâm nga hát vừa ung dung bước đi.

Cô bé làm việc rất hiệu quả, mấy ông già các ông cũng không thể coi thường. Chờ khi An Tri Thu nhận được tin và đến cửa sau bữa trưa, vật liệu đã được chuẩn bị xong xuôi, một nhóm người thay quần áo cũ đã xếp hàng chờ sẵn.

Những ông già này cũng hùa theo mua tứ hợp viện sát đường, còn làm hàng xóm láng giềng với hai anh em nhà họ An. Khách trọ bị thuyết phục thành công dọn đến cũng phải mất vài ngày, vậy nên việc đầu tiên cần làm là sửa chữa nhà ở.

Mọi người phân công rõ ràng, cộng thêm nhà ở nhỏ, lượng công việc không nhiều, chỉ cần nửa ngày là có thể làm cho tứ hợp viện nhỏ rực rỡ hẳn lên. Chiều tối, hai thanh niên còn mang đến cho bọn họ một xe than tươi và một xe củi khô lớn.

Để vách tường khô nhanh hơn, hai anh em đốt hết ba tấm giường, nhìn ngôi nhà mới sạch sẽ, sáng sủa và ấm áp lạ thường. Bọn họ dứt khoát trả tiền năm hào một phòng mỗi ngày cho khách, rồi kéo hành lý trở về.

An Tri Thu ở phòng chính, An Tri Hạ ở chái phía đông, có đệm, ga trải giường, gối đầu, chăn, vừa mềm vừa dày. Hai người xắn tay áo lấy giẻ lau cẩn thận ba bộ đồ dùng làm bằng gỗ đào phù hợp trong nhà.

Tủ quần áo hai cánh, bàn làm việc có ngăn kéo, bàn tròn nhỏ, ghế, ghế con, giá để chậu... gần như phù hợp với đồ cưới lớn, đơn giản cổ điển lại có chút yếu tố nước ngoài, là đồ dùng tiêu chuẩn trong nhà cán bộ.

"Hạ Hạ, đây là nhà của chúng ta sao?" An Tri Thu lại choáng váng, từ khi mẹ qua đời, anh ấy và em gái đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, đột nhiên thoát nghèo trở thành nhà giàu mới nổi, loại cảm giác không chân thực này cứ thi thoảng lại dâng lên.

"Đúng vậy, mai là ngày hai mươi tám âm lịch, chúng ta đến đơn vị giao tài liệu báo cáo trước, tan làm thì đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua đồ dùng hàng ngày, cứ như vậy đường đường chính chính mà sống hạnh phúc." An Tri Hạ lấy cuốn sổ nhỏ ra, ghé lên mặt bàn rộng lớn, bắt đầu liệt kê những thứ cần mua.

Trong lòng cô cũng ngập tràn niềm vui, hạnh phúc và mãn nguyện, đây là căn nhà bọn họ mua bằng chính tiền mình làm ra, là cội nguồn của bọn họ, trái tim lang thang lúc này như lắng lại. Hơn nữa, nơi này rộng thoáng sạch sẽ, nếu cô bỏ chút tâm tư trang trí thêm thì chắc chắn sẽ càng thoải mái dễ chịu xinh đẹp.

"Hừm, anh, anh xem còn cần bổ sung gì không?"

An Tri Thu cẩn thật đọc qua một lượt, em gái đã viết hết mọi thứ lên đó, từ máy khâu, máy ghi âm, cho đến kim chỉ. Anh ấy nghĩ rằng em gái liệt kê theo danh sách cung cấp chi tiết của hợp tác xã cung ứng tiếp thị, gật đầu cười: "Đủ hết rồi, mua thêm nữa phải chất đống ngoài sân mất."

An Tri Hạ nhìn anh trai cười khẩy: "Không đúng, còn thiếu một nữ chủ nhân!"

Một câu lập tức khiến da mặt mỏng manh của anh trai đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment