Đã lâu ông ấy không về kinh đô, tin tức vừa lộ ra, đám lão già này đã kéo tới hỏi thăm ông ấy về phong tục huyện Phủ Giang. Cả bàn thịt rừng thượng hạng, cộng với rượu ngon mọi người góp, vì thâm tình năm xưa, ông ấy nhất thời không nhịn được, nói ra tất cả.
Khoe khoang nhất chính là hai anh em nhà họ An, đám nhóc này mới tới một năm mà đã mang về cho công xã Ngũ Kỳ thu nhập hơn mấy trăm nghìn một năm, ước tính sau một năm nữa mở rộng, chắc chắn sẽ trở thành công xã giàu có tổng thể đầu tiên của nước Hạ Hoa.
Nghĩ đến lương xã viên người ta mỗi tháng còn nhiều hơn lương hưu của mình, ai cũng ước ao ghen tị đến đỏ bừng mắt.
"Lão Dương, hai năm không gặp, tài nghệ khoe khoang của ông càng ngày càng giỏi, hù dọa cả đám lão già chúng tôi rồi!"
"Ông già này xạo quá, nếu thật sự có người giỏi như vậy, ông còn chịu quay về sao?"
"Không phải hai anh em người ta có năng lực chuyển về rồi sao? Người thú vị đi rồi, tôi còn chui rúc ở cái xó xỉnh đó làm gì? Đương nhiên cũng phải thu dọn trở về rồi." Ông Dương đắc ý lắc đầu: "Không biết con bé này sẽ làm loạn kinh đô như thế nào đây, càng nghĩ càng thấy mong chờ. Ôi chao, con bé còn có mẹ kế, chắc chắn có kịch hay để xem."
Khoe khoang thế này, cho dù mọi người có lẩm bẩm trong lòng, vẫn phải tin ba bốn phần, dù sao người cũng ở trong tầm mắt. Vậy nên vừa nghe tin hai anh em nhà họ An mua tứ hợp viện ở Nam Hoa Đông, còn đuổi hết người đi trong một đêm, bọn họ đã vội vàng chạy đến chỗ ông ấy đăng ký mua nhà.
Ông ấy mặt mày hớn hở, còn chưa hỏi ý kiến của cô đã lập tức đồng ý.
Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp thanh tú không chút biểu cảm của cô gái nhỏ, ông ấy cảm thấy khí thế của mình từ 1,8 mét giảm xuống còn 1,8 cm: "Cái đó, con bé Hạ, cháu làm xong chuyện này thì đám bạn già của tôi đều mang ơn cháu. Có quan hệ sẽ rất có lợi cho cháu, tránh khỏi sau này cháu bị bắt nạt không ai giúp đỡ."
An Tri Hạ ha ha hai tiếng: "Lúc người khác bắt nạt cháu, các ông không đứng bên cạnh phất cờ hò reo là tốt lắm rồi."
"Vậy chắc là do chúng tôi biết cháu có thể tự mình lấy lại danh dự... rồi." Miệng ông ấy nói trơn tru, không nhịn được sờ cằm: "Nhóc con, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Mặc dù hiện tại đám lão già này không hay quản chuyện linh tinh, nhưng quan hệ ở kinh đô vẫn rất mạnh, sẽ có lúc cháu phải cần đến."
"Cháu thông minh như thế, chắc sẽ hiểu ý của tôi rồi chứ?"
Trong lòng An Tri Hạ ấm áp, ông Dương thật sự đang đối xử với cô như con cháu trong nhà. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nhịn được nữa, tức giận hỏi: "Không biết ông và đám bạn già kia mua nhà để làm gì? Là định chuyển vào ở luôn, hay là cho thuê trước để thu tiền thuê nhà?"
"Cho thuê một bộ, giữ lại một bộ để ở." Ông Dương suy nghĩ nói: "Bọn nhỏ coi thường tứ hợp viện tổ tiên để lại, chỉ chăm chăm vào mấy cái nhà lầu bằng lòng bàn tay kia, mà đám lão già chúng tôi cũng có nhà ở, chỉ thỉnh thoảng đến giải sầu, trồng chút hoa cỏ, cùng nhau đánh cờ uống trà, dù sao tiền lãi gửi ngân hàng cũng không nhiều, không tốt bằng tiền thuê nhà."
Đang nói chuyện thì đã có người vào cửa hô hào. Thì ra có người đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thuyết phục, hiện tại đang lôi kéo người ta ký hợp đồng thuê nhà.