Những người khác thấy thế, ai không quá ngu cũng hiểu, nhao nhao đặt bát đũa xuống, vây quanh An Tri Hạ hỏi thăm, nhân tiện cũng học được vài câu trích lời đồng chí Mao, chuẩn bị ra ngoài khoe khoang một chút.
Ha, mấy người này làm gì còn tâm trạng đi làm, trực tiếp nhờ người quen xin nghỉ giúp, lấy chút đồ ăn trong nhà rồi ra ngoài làm việc.
An Tri Hạ hơi chột dạ, tình trạng đánh máu gà này hoàn toàn là thị giác ngành bảo hiểm mới nổi. Trở lại số năm mươi sáu Nam Hoa Đông, hai anh em liền lấy giấy bút bắt đầu viết vẽ. Sân không lớn, tính ba gian phòng ngược cũng không quá sáu gian.
Năm đó chắc chủ nhà đã phải tốn rất nhiều tiền để sửa chữa, nhà khá kiên cố đẹp đẽ, nhưng đám người ở đây biết không phải nhà mình, nên đã phá hoại rất nhiều.
Đóng một cái đinh ở đây, dán thứ gì đó bằng băng dính ở đằng kia, khảm nạm lên tấm gỗ...
Xây bếp cạnh tường, làm cho bức tường bị hun đến đen nhánh...
An Tri Hạ lo lắng thở dài, còn An Tri Thu lại vui vẻ đi loanh quanh cả chục lần, bàn bạc với em gái về cách dọn dẹp và sửa chữa. Nói tóm lại chỉ một câu, An Tri Hạ muốn làm gì cũng được, anh ấy sẽ sắp xếp hết tất cả.
Thấy anh trai hùng hổ đẩy xe đi, An Tri Hạ nhún vai, ôm cái ấm tay tìm một căn phòng đầy nắng ngồi lên giường. Điều tốt duy nhất là gian phòng chính và hai gian phòng phụ của tứ hợp viện đều là bàn giường, dựa vào ba mặt tường, rất rộng rãi, năm sáu người nằm ngang ngủ cũng không thành vấn đề, nếu là giường bình thường, chắc chắn sẽ bị đám người kia mang đi.
Xem một chương trình tạp kỹ, cô cười chảy nước mắt, thấy có người đến mắt còn sáng lên.
"Con nhóc này hành động nhanh thật, đến lúc ông đây biết thì toàn bộ giá nhà ở Nam Hoa Đông đã tăng lên 30% chỉ trong một đêm!" Ông Dương hầm hừ bước vào: "Chúng ta tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp một năm, có chuyện tốt sao có thể không chia sẻ chứ?"
"Bây giờ ông mua cũng chưa muộn đâu, không phải giá vẫn thấp hơn giá thị trường sao? Lại nói lúc đó cháu cũng không biết làm gì, lỡ không đuổi được người ta đi thì vừa mất nhà vừa ảnh hưởng đến ông nữa."
"Dù sao tôi cũng không quan tâm, cháu phải giúp tôi đuổi hết người trong nhà đi, đương nhiên đổi lại, chúng ta cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, còn tốt hơn một mình thằng Thu đầu óc như con ruồi không tìm được cách." Ông cụ bắt chước An Tri Hạ đặt mông lên giường, một giây sau đã đứng dậy tru lên: "Con bé này chẳng biết chăm sóc bản thân tí nào, sao lại không đốt giường đất lên? Lạnh buốt xương thế này ảnh hưởng cơ thể lắm. Được rồi, vào đại viện ấm áp với tôi trước đi!"
An Tri Hạ không nhịn được liếc mắt: "Ông à, ông quá xốc nổi rồi, muốn biết tối qua xảy ra chuyện gì thì cứ nói thẳng, sao phải tính toán mưu đồ với cháu?"
Ông Dương bĩu môi hừ một tiếng: "Nhóc con, tôi cũng chỉ lo lắng cho hai cháu thôi. Sao lại ngốc đến thế, không biết gọi mấy người khoẻ mạnh đến giúp. A, sơn tường, sửa ngói, lắp cửa, cửa sổ, mua đồ gia dụng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau vừa bớt việc vừa tiết kiệm."
"Cháu chỉ cần mở miệng thôi, đồng ý không?"
"Được." An Tri Hạ đáp: "Không biết ông mua nhà nào?"
Ông cụ nói ra rất nhanh.
Nghe ông ấy nói một hơi ra số nhà, An Tri Hạ sững sờ: "Chờ đã, ông à, ông chắc chắn chỉ có gia đình ông mua nhà thôi sao?"
Ông Dương ho khan hai tiếng: "Vậy thì sao, Nam Hoa Đông không phải rất gần đại viện sao? Người lớn chúng tôi chuẩn bị một hai căn nhà tân hôn cho con cháu là bình thường." Sau đó ông ấy quặm mặt chột dạ nói: "Con bé Hạ, cháu vừa đồng ý với tôi rồi, cho dù là một nhà, chục nhà hay mấy chục nhà, cháu cũng phải giúp chúng tôi giải quyết vấn đề đó."