"Học nghề mới tới à?" Vừa cất xe xong, thấy một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn đứng đó, bọn họ kéo khóe môi cố nặn ra một nụ cười.
An Tri Hạ cười gật đầu, lễ phép chào hỏi bọn họ, ai bảo mình cướp vị trí mọi người tranh giành cho người thân đâu, cô móc ra một nắm kẹo cứng hoa quả xinh đẹp, nhét cho mỗi người vài cái: "Em tên An Tri Hạ, là thanh niên trí thức vừa trở về thành phố, sau này sẽ là đồng nghiệp của các chị, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
Đối với một thanh niên trí thức còn trẻ như vậy đã trở về thành phố, đám người liếc nhìn nhau, không biết phải đối xử với cô như thế nào. Coi nhẹ, người ta dáng dấp xinh đẹp, có năng lực trở về thành phố làm việc sớm như thế, học việc một năm kiểu gì cũng ngang hàng với bọn họ, hơn nữa chắc chắn phải có chút bối cảnh; Chú trọng, bối cảnh của đồng chí Tiểu An này cũng không quá lợi hại, xếp vào cái xó xỉnh này chia ăn với bọn họ, trong lòng không nhịn được khó chịu bất bình.
Bọn họ tươi cười nhận kẹo, khách sáo nói vài câu rồi mở cửa đi làm, chỉ có thể bình thản đối đáp không xa không gần thôi.
Chủ nhiệm cũng đến rất nhanh, là một người đàn ông trung niên bụng bia. Ông ấy cười rất hiền hòa, khóe mắt hiện lên một hàng nếp nhăn, lấy chìa khóa từ trong túi công văn ra vừa mở cửa vừa hỏi: "Tiểu An phải không?"
"Xin chào chủ nhiệm Hoàng, cháu là An Tri Hạ." Cô cười gật đầu trả lời.
"Bác biết, lão Viên nói trước rồi." Chủ nhiệm Hoàng đặt đồ đạc xuống, đi rửa tay trước: "Ngồi đi, cứ thoải mái, bác đi lấy nước." Nói rồi ông ấy cầm hai cái phích tre ra ngoài.
An Tri Hạ đánh giá văn phòng, một văn phòng bình thường có cảm giác thời đại, bàn làm việc loang lổ sơn, hai chiếc tủ gỗ giống nhau để đựng tài liệu, một bộ ghế sô pha bằng gỗ, trên bàn trà có chén trà bằng sứ đãi khách, còn có một cái chậu rửa mặt và móc treo áo khoác.
Chủ nhiệm Hoàng pha cho cô một chén nước, ngồi phía đối diện cười nói: "Chuyện của cháu ở công xã Ngũ Kỳ bác đều biết rồi, bây giờ không có nhiều thanh niên một lòng muốn làm việc thiết thực cho nhân dân như cháu. Bọn họ đều là những đứa trẻ làm theo lệnh, chỉ biết vùi đầu chăm chỉ, không biết biến báo."
An Tri Hạ bưng trà nóng lên tay, kinh ngạc hỏi: "Bác biết xã trưởng của chúng cháu ạ?"
"Biết chứ, những người ở tuổi các bác cũng từng có thanh xuân cuồng nhiệt như các cháu. Nhưng các cháu thì xuống nông thôn hỗ trợ giáo dục, còn các bác lại vác súng chạy bắc chạy nam vì hoà bình tổ quốc, chạy nhiều cũng kết được rất nhiều bạn tốt., thường xuyên liên lạc giữ tình cảm." Chủ nhiệm Hoàng tràn đầy hoài niệm nói: "Ài, lão Viên sắp được thoát ra, còn bác chỉ sợ cả đời phải như này, thế nhưng đồng chí Tiểu An đã tới. Bác cảm thấy mình còn có thể phấn đấu thêm mười năm nữa!"
"Chủ nhiệm, nghe nói không đáng tin, cháu chỉ là một nữ đồng chí mười chín tuổi, hôm nay mới tới hợp tác xã cung ứng tiếp thị báo cáo học việc thôi." An Tri Hạ bỗng cảm thấy áp lực nói, mình chỉ muốn làm một phú bà nho nhỏ thôi được không? Lên mặt ở kinh đô nguy hiểm lắm.
"Sao lại không đáng tin? Lão Viên là người chân thật, cũng là một xã trưởng liêm khiết thanh bạch, năm nay còn lần đầu tiên nhờ người mang cho bác một hộp thịt lớn, nếu không phải công xã phát triển có lợi nhuận tốt thì ông ấy lấy đâu ra tiền? Hơn nữa." Chủ nhiệm Hoàng cười nói: "Phía trên cũng có người nói với bác, sắp xếp vị trí làm việc cho cháu, để các đồng nghiệp trong hệ thống chúng ta được bận rộn và có thêm chút công việc, thay vì cứ ngày ngày như vậy cho đến khi nghỉ hưu."
"Ai ạ?" An Tri Hạ kinh hãi, sao phía trên còn có người chú ý tới cô?