"Đương nhiên là người sắp xếp cháu tới đây." Chủ nhiệm Hoàng không chút che giấu nói: "Cháu không biết sao?"
"Bạn cháu nhờ người giúp cháu xử lý." An Tri Hạ khéo léo lắc đầu, thành thật nói.
"Ba lá thư của lão Viên một năm nay đều khen ngợi cháu, nhưng bác cũng không ghen tị. Trùng hợp hôm đó bác đến trung tâm thành phố họp, nghe có người nhắc đến tên cháu thì hỏi. Hoá ra là phía trên có người muốn sắp xếp công việc cho hai anh em các cháu, nhưng cuối năm rồi, có rất ít vị trí trống nên bác mặt dày lấy vị trí học việc kéo cháu về đây."
"Nhân tiện cũng để anh cháu chịu thiệt làm giúp việc cho tiệm cơm quốc doanh bên cạnh."
"Cháu không trách bác cản trở tương lai của mình chứ?" Chủ nhiệm Hoàng xấu hổ gãi đầu, một sợi tóc mảnh mai rơi xuống từ đỉnh đầu sáng bóng của ông ấy.
An Tri Hạ cười nói: "Hai anh em chúng cháu có thể trở về thành phố, có việc làm là tốt lắm rồi, còn phải cảm ơn chủ nhiệm Hoàng trợ giúp đó ạ."
"Mặc dù cháu là thợ học việc nhỏ, nhưng sau một năm sẽ có thể trở thành nhân viên chính thức, cái này bác có thể vỗ ngực đảm bảo với cháu. Cháu cũng không cần áp lực, có thể làm cái gì thì cứ làm cái đó, bao nhiêu người như vậy, sao có thể thực sự để một mình cháu gánh vác chứ?"
"Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội đối với cháu." Chủ nhiệm Hoàng thấm thía nói.
Cô cười gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Sau khi nói chuyện xong, chủ nhiệm Hoàng nhìn tài liệu trong tay cô, ký vào hai tờ giấy, một tờ phụ trách chuyển hộ khẩu, tờ còn lại yêu cầu hồ sơ đưa về, sau đó khoát tay nói: "Hôm nay coi như cháu chính thức đi làm, nhân lúc chưa đến Tết, cháu cứ đi lấy hộ khẩu và hồ sơ trước, ngày mai quay lại làm quen với công việc sau."
An Tri Hạ cười cảm ơn, cầm tài liệu dắt xe đi ra ngoài, không ngờ An Tri Thu đã lấy xong đồ đứng chờ đấy.
"Anh, sao anh cũng nhanh thế?" An Tri Hạ kể lại chuyện chủ nhiệm Hoàng là bạn cũ của xã trưởng Viên, tò mò hỏi.
"Tiệm cơm quốc doanh này không lớn, chỉ có sáu người gồm đầu bếp, phục vụ, thu ngân, phụ bếp và giúp việc là anh thôi. Anh đến tiệm cơm quốc doanh trên đại lộ cách đây hai con đường ký giấy, bán được một túi đường, đầu bếp nói chuyện rất thoải mái, hôm nay để anh làm việc trước, ngày mai quay lại đi làm."
Hai người đạp xe đến cục cảnh sát khu Đông xin định cư, vì mua nhà mang theo giấy tờ nhà đất nên trực tiếp đăng ký hộ khẩu dưới nhà riêng, nhận thực phẩm phụ. Sau đó lần lượt đến bộ phận lưu trữ của hợp tác xã cung ứng tiếp thị và tiệm cơm quốc doanh lớn nhất trung tâm thành phố, nộp tài liệu rồi nhận giấy phép lao động.
Nếu đã đến trung tâm thành phố, đương nhiên bọn họ không thể lãng phí, tới tiệm ăn ăn uống no đủ rồi chạy thẳng đến trung tâm mua sắm.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị tên đầy đủ là hợp tác xã mua bán cung ứng tiếp thị, ban đầu là một tổ chức tự phục vụ giữa các xã viên ở nông thôn, mô hình tự quản, tự chịu trách nhiệm về lãi lỗ đã sớm nở rộ khắp nơi từ thành thị đến nông thôn, nó tương đương với các cửa hàng nhỏ ở thế hệ sau này, có đầy đủ các mặt hàng, nhưng không thể cạnh tranh với bốn trung tâm mua sắm lớn ở kinh đô.
Có một câu nói phổ biến vào thời điểm đó: "Nếu không mua được đồ ở trung tâm mua sắm thì bạn đừng đi đâu nữa."
Giống như các nhân viên ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị nơi cô làm việc ngưỡng mộ các đồng nghiệp tại tổng bộ hợp tác xã cung ứng tiếp thị trung tâm thành phố vậy, các nhân viên tại tổng bộ hợp tác xã cung ứng tiếp thị lại ngưỡng mộ các nhân viên bán hàng ở bốn trung tâm mua sắm lớn.