Về trang trí nhà mới, hai anh em có chung quan điểm, dựa vào hướng thoải mái đẹp đẽ nhất. Máy may, máy ghi âm, nồi bát, phích nước nóng, ghế đu, xà phòng, vải vóc, đồ ăn... Có quá nhiều thứ cần mua, vẫn là người bán hàng có tâm không nỡ, nói vài câu với chủ nhiệm để cậu nhóc chuyển hàng đạp xích lô giúp hai anh em mang đồ về nhà.
Hai anh em nhà họ An rối rít cảm ơn, N An Tri Hạ lại không nhịn được nhét kẹo sữa thỏ trắng vào lòng người ta.
Về đến nhà, hai người mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế bành mây mới mua, ăn mấy miếng bánh quai chèo rồi uống một ly sữa bột. Bọn họ xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. An Tri Thu chịu trách nhiệm lau chùi sắp xếp đồ vật, còn An Tri Hạ thì giẫm lên máy may để cài rèm cửa, rèm giường, rèm treo tường, khăn trải bàn, đệm, đế lót ly, khăn phủ...
Trong nhà lập tức trở nên khác biệt, ấm áp, trang nhã, thoải mái dễ chịu, càng quan trọng hơn là cho bọn họ cảm giác được quan tâm, thân thuộc trong lòng.
Tắm rửa xong, vì tinh thần quá phấn khích nên bọn họ không buồn ngủ. An Tri Thu lấy giấy ra viết thư cho cô vợ mới cưới của mình, còn An Tri Hạ thì cầm kim khâu đi sang một bên, làm đồ chơi từ vải vụn.
Cô nhích đầu lại gần: "Anh à, anh đừng quên viết thư cho anh Hồng, xã trưởng với anh Viên để báo bình an."
"Em tự viết đi." An Tri Thu không ngẩng đầu lên nói: "Nhờ người viết thay là không có thành ý."
An Tri Hạ chép chép miệng, tiếp tục làm việc trên đồ vật trong tay, các mảnh vải vụn được bàn tay khéo léo của cô khâu lại với nhau, trở thành những con thú bông cung hoàng đạo dễ thương đáng yêu cỡ ngón tay cái.
"Anh, cho anh móc chìa khóa này." An Tri Hạ đưa một con ngựa nhỏ tới, đuôi ngựa và lông trên đầu đều được buộc bằng sợi bông mảnh, mặc dù làm bằng vải và bông, nhưng hình dáng và tư thế đạp chân của ngựa rất đẹp, ngoại hình thể hiện cực kỳ sinh động.
An Tri Thu vuốt ve ngựa con, môi run run, hồi lâu không nói nên lời, dưới ánh mắt lo lắng của em gái, anh ấy thở dài xoa tóc cô, cười nhẹ nói: "Nếu như mẹ còn sống, chắc chắn sẽ khen ngợi em rất nhiều, nói em trò giỏi hơn thầy."
An Tri Hạ ngoan ngoãn cười, không nói tiếp, cũng ghé vào mặt bàn cắn nắp bút nhíu mày viết thư. Cô tham khảo hình thức và nội dung của anh trai, người ta viết cho vợ là thứ mà con gái chưa kết hôn như cô có thể đọc sao?
Không tham khảo được, cô dứt khoát giải thích đơn giản mình và anh trai đã ổn định cuộc sống, đồng thời đính kèm địa chỉ nơi ở mới, tổng cộng không quá hai trăm từ, sao chép nguyên văn hai bản, cho vào phong bì rồi cùng anh trai gửi đi, đương nhiên cũng kèm chút đặc sản kinh đô vừa mua.
Chính thức đi làm đã là ngày hai mươi chín âm lịch, mọi người đã bắt đầu sắm sửa đồ Tết, nhưng hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông Thành vẫn rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có vài khách ghé vào mua chút diêm, muối, nước tương, dầu, giấm, hoặc một gói đường đỏ, cũng không khác gì ngày thường.
Hợp tác xã tiếp thị cung ứng không nhỏ, có sáu cửa, chỉ riêng nhân viên bán hàng tại quầy đã cần tám người, cộng thêm một thu ngân, hai quản lý kho, hai thu mua, chú bảo vệ kiêm canh lò nấu rượu, cô và một người học việc đã làm được nửa năm, chủ nhiệm, có tổng cộng mười bảy nhân viên!
Không có nhiều khách hàng, tất cả mọi người đều nhàn rỗi làm việc riêng. Các nam đồng chí đọc tạp chí, báo, các nữ đồng chí đan len, khâu lót giày và nói chuyện về công việc gia đình, rất nhanh đã trôi qua một buổi trưa.
"Em gái, cuối năm chúng ta không cần kiểm kê sao?" Sau khi An Tri Hạ và người học việc mặt em bé tên Mao Hiểu Hoan dọn dẹp xong, bởi vì không có gì chuẩn bị nên chỉ ngồi uống trà rồi đi vệ sinh ba bốn lần. Khi chuẩn bị tan làm, cô không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ui, cô nhóc còn biết kiểm kê là gì sao?"