Câu hỏi của An Tri Hạ đã thu hút sự chú ý của mọi người trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị. Bọn họ không nhịn được bật cười như thể nghe được một câu chuyện cười hay, trong nụ cười này cũng ẩn chứa một chút châm chọc và bất lực.
"Tiểu An, cho tôi hỏi tại sao lại phải kiểm kê?"
"Để đếm và kiểm tra hàng tồn kho, bổ sung những gì còn thiếu và bán những gì sắp hết hạn, ừm, còn có thể nắm bắt nhu cầu của khách hàng, điều chỉnh tỷ lệ nhập hàng kịp thời." An Tri Hạ nghĩ một lúc rồi trả lời.
Mọi người sững sờ, những lời lúc đầu muốn dạy cho hậu bối nghẹn ở cổ họng, có cần nghiêm túc như vậy không? Hơn nữa, không phải kiểm kê là bổ sung hàng sao? Mỗi ngày bọn họ bán được ít đồ như thế, hầu như không cần ghi chép cũng có thể biết mình đang làm gì, mười ngày nửa tháng bù một lần là được.
Làm sao từ trong miệng cô bọn họ lại trở thành người mới rồi?
"A, đúng, đúng rồi, có điều Tiểu An à, mỗi ngày chúng ta chỉ bán một chút nhu yếu phẩm hàng ngày, hai ba phút đồng hồ là có thể làm xong sổ sách, căn bản không cần gióng trống khua chiêng kiểm kê ăn Tết."
"Chị, tiền lương của chúng ta tính như thế nào? Có liên quan đến số lượng và giá trị sản phẩm bán ra không?" An Tri Hạ chuyển chủ đề hỏi.
"Dựa theo tiền lương cơ bản của công nhân ở các cấp độ khác nhau. Trong tiền lương phát thêm, có một khoản trợ cấp sinh hoạt thống nhất là hai đồng, còn nữa, mỗi khi bán được một món hàng, có thể được chia một phần trăm lợi nhuận. Còn lại thì gần như không đáng kể, dù sao cũng không đến lượt chúng ta." Một nam đồng chí đặt tờ báo xuống giải thích cho cô.
"Vậy chúng ta nên làm gì với những sản phẩm hết hạn mà hợp tác xã cung ứng tiếp thị không bán được? Giữ lại trong tay không phải là lãng phí tài nguyên quốc gia sao?" An Tri Hạ tiếp tục hỏi.
"Lúc đầu có tình huống này, nhưng sau đó chúng ta chỉ dự trữ một số nhu yếu phẩm hàng ngày bán được nhiều, còn lại đều bị hợp tác xã cung ứng tiếp thị Chính Hạo trên đường chính lấy đi. Có thể nói ngoại trừ các mẫu được đặt trên quầy, kho hàng của chúng ta chỉ có một số mặt hàng thường bán." Một trong những nhân viên quản lý kho hàng có quyền lên tiếng nhất kiên nhẫn trả lời.
Hôm qua lúc tan việc, chủ nhiệm đã dặn dò từng người một, nói An Tri Hạ có thân phận đặc biệt, nhờ mọi người phối hợp với cô, nói không chừng cơ hội của bọn họ nằm ở ngay trên người cô gái nhỏ này.
Thần thức của An Tri Hạ trong siêu thị đơn giản nhớ kỹ, bình thường mà nói, doanh số tiêu thụ của hợp tác xã cung ứng tiếp thị vốn không lớn, hàng hóa bị tích trữ nghiêm trọng, để tránh lãng phí, bọn họ hầu như không còn tích trữ hàng hóa, trên quầy chỉ có hàng cũ, kiểu dáng đơn lẻ, nếu đáp ứng nhu cầu của khách hàng, bọn họ còn phải đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị Chính Hạo điều thêm hàng, như thế thà khách hàng tự trực tiếp qua mua còn hơn.
Kết quả là hợp tác xã cung ứng tiếp thị rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính.
"Vậy giá chúng ta bán là cố định sao? Có thể dao động cao thấp không?"
"Chắc chắn không được, toàn bộ hợp tác xã cung ứng tiếp thị ở kinh đô đều bán giá giống nhau, nhưng hợp tác xã cung ứng tiếp thị nào ổn thì được lấy sản phẩm chất lượng tốt trước, chúng ta phải đợi người ta chọn xong mới có thể lấy hàng."
"Vậy chúng ta không thể tự liên hệ với nguồn hàng sao?" An Tri Hạ dứt khoát trực tiếp lấy giấy bút ra, nghiêm túc ghi chép.
Thấy thái độ nghiêm túc ngay thẳng của cô, mọi người không khỏi thẳng lưng, nghĩ nhiều lần trong đầu mới dám trả lời.