"Đúng vậy, nếu như có thể tự liên hệ, chẳng phải sẽ loạn hết sao? Tôi nghe nói hình như nếu có thể dẫn đầu cùng tổng bộ, sau đó đứng đầu các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị sẽ có quyền ưu tiên nhập hàng." Một chị gái bán hàng thâm niên nói.
"Đúng, tôi cũng nghe nói qua, hợp tác xã cung ứng tiếp thị người ta có doanh số tiêu thụ lợi hại còn được chuyên môn sắp xếp công tác tìm công việc hợp tác đó, chính là chuyên viên khai thác bên ngoài, thường được gọi là "trâu khai hoang"! Phúc lợi đầy đủ, vé xe, chỗ ở, tiền ăn đều được thanh toán, lương trả như bình thường, sinh hoạt trợ cấp tăng gấp đôi, còn có nhiều tiền làm thêm giờ. Nếu dẫn đầu thành công, người ta còn có thể tiếp tục ăn chia lợi nhuận nửa năm nữa." Nói đến đây, tất cả mọi người đều có chút kích động.
"Đương nhiên, công việc này lợi nhuận cao, nhưng khó có thành tích. Các xưởng lớn lớn hợp tác với chúng ta, hoặc chỉ hợp tác với bốn trung tâm mua sắm lớn, hoặc xưởng nhỏ không đủ ưu đãi. Ở xa thì phí vận chuyển là một vấn đề rất lớn, dù sao cũng còn nhiều vấn đề nữa..."
An Tri Hạ đã ghi lại những điểm chính trong lời nói của mọi người vào sổ tay. Cô vốn muốn sống bình thường qua ngày, làm một thường dân vui vẻ, một phú bà hầu bao rủng rỉnh. Nhưng công việc ở đây là phật hệ trong phật chủ, chỉ đợi có nửa ngày cả người cô đã khó chịu không yên.
"Cô bé, đừng phí đầu óc suy nghĩ nữa, tránh khỏi làm chủ nhiệm lo lắng, ở đây sáng lắm đó." Chị gái thu ngân bắt đầu thu dọn túi của mình, chỉ lên đỉnh đầu, mọi người đều nhỏ giọng buồn cười: "Đến giờ tan việc rồi, chúng ta thay phiên ăn cơm thôi."
Bên này vừa nói xong, An Tri Thu đã cười bước vào cửa, còn lễ phép học em gái lần lượt chào các anh chị. Mọi người không nhịn được cười, khen ngợi hai anh em nhà họ An đẹp người đẹp nết, lại hiểu chuyện.
"Đi, đi ăn cơm với anh." Nhận lấy túi của em gái, An Tri Thu nhỏ giọng nói.
Hai người rời khỏi hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đi ngang qua tiệm cắt tóc liền đến tiệm cơm quốc doanh. Tuy đã đến giờ ăn cơm, nhưng bên trong chỉ có ba người, gọi mì thường và bánh bao nhào hai bột.
"Đồng chí Tiểu An đến rồi, còn nóng mau ăn đi." Nhân viên tiệm cơm quốc doanh cũng rất thân thiện với cô, niềm nở chào hỏi.
Làm việc trong tiệm cơm, được ăn một ngày ba bữa đã là quyền lợi mặc định. Nếu nhà hàng kinh doanh tốt, chỉ tiêu phân phối sẽ cao, nguyên liệu nấu ăn cũng được ưu tiên cung cấp, nhân viên đương nhiên sẽ đủ thu nhập.
An Tri Hạ híp mắt cảm ơn, rửa tay ngồi xuống bên cạnh anh trai, trên bàn bày mì sợi ngũ cốc, mì được làm từ đậu khô và thịt. Mặc dù buổi sáng không phải làm gì nhiều, nhưng bụng cô đã réo lên phản đối, cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một bát nữa.
Mì ngũ cốc không dai như mì nguyên chất, nhưng nước súp rất ngon, cô ăn rất hài lòng, phát hiện dưới đáy bát còn có một quả trứng luộc.
"Ăn đi, anh trả tiền, cả hai chúng ta đều có." An Tri Thu nhướng mày cười, báo cáo với cô công việc buổi sáng của mình, nào là rửa rau, bổ củi, gánh nước, quét dọn, sau đó nghe mọi người trò chuyện.
Kể từ khi xuống nông thôn tham gia cày bừa vụ mùa xuân, anh ấy hầu như không được nhàn nhã như vậy, cả người vô cùng khó chịu, giống như bị một con bọ chét tham lam gặm cắn vậy.
"Chút việc này ai chẳng làm được? Ngay cả một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể làm rất tốt. Anh còn được nhận tiền lương của nhà nước, trong lòng luôn cảm thấy hời."
An Tri Hạ uống một bát mì canh, cả người dễ chịu hơn nhiều, lau miệng xong nhìn anh trai thu dọn bát đĩa ngay ngắn, rửa sạch rồi mới trở về.
"Anh à, anh cảm thấy cuộc sống của đầu bếp có khác xa với tưởng tượng không?"
Anh ấy gật gật đầu, thấp giọng nói: "Nguyên liệu ở đây ít lắm, em nghĩ xem, đây là tiệm cơm đúng không? Mỗi ngày đến một suất một cân thịt cũng không giành được, lợi nhuận kiếm được mỗi ngày còn không đủ trả lương cho nhân viên bọn anh đây này. Anh nghe đầu bếp nói nếu còn tiếp tục như vậy, kiểu gì cũng phải đóng cửa."