"Bọn anh sẽ bị đẩy ra ngoài, nếu may mắn, trong hệ thống tương tự có vị trí tuyển dụng thì được thêm vào, nếu không có thì bọn anh có thể thay đổi loại công việc, thậm chí là hạ cấp để lấp đầy. Công việc học việc này của anh có lẽ sẽ trở thành nhân viên tạm thời. Xem ra có đôi khi kiếm sống cũng khó khăn thật."
An Tri Hạ thông cảm gật đầu, nói chuyện cùng anh trai, trong sổ ghi chép lại thêm chút vấn đề liên quan đến tiệm cơm quốc doanh.
Kỹ năng nấu ăn của đầu bếp nhìn chung không nổi bật, vệ sinh không đảm bảo, nguyên liệu không đầy đủ lại không tươi mới, nhân viên thì thái độ kém, nóng nảy vội vàng lại tham lam nên sẽ cắt xén lượng thức ăn cung cấp cho thực khách, từ đó rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan phức tạp.
Ghi chép đến lúc làm việc, mặc dù khoảng cách rất gần nhưng An Tri Thu vẫn đưa em gái tới tận cửa, còn dặn dò thêm vài câu.
Mao Hiểu Hoan ghen tị chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra chút đỏ hồng: "Thật hâm mộ cô, có một người anh đẹp trai tinh tế như thế, haiz, thật đáng tiếc, nếu cậu ấy không phải anh trai của cô mà là đối tượng thì tốt biết bao. Chuyện tình của hai người nhất định sẽ đẹp đẽ ngọt ngào hơn cả trên tivi!"
"Trên tivi toàn những thứ dối trá, sẽ chỉ phát những gì mọi người thích xem, chẳng lẽ các nhân vật không ăn, không ngủ, không đi làm và đi vệ sinh sao? Cuộc sống cũng không khác gì chúng ta, chỉ là chọn lọc những khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà thôi."
"Hơn nữa, tại sao đều diễn nam nữ chính cùng nhau vượt qua gian khổ là kết thúc? Bởi vì kết hôn xong, tính cách của hai người sẽ hoàn toàn bị phơi bày trước mặt nhau, nghiến răng ợ đánh rắm, có cái gì tốt đẹp đâu? Ngứa ba năm, đau bảy năm, tê liệt mười năm lần lượt đến, có khi còn không sống thoải mái bằng người thường chúng ta nữa."
"Phải biết hi vọng càng cao thì thất vọng càng lớn!"
Sau khi An Tri Hạ nói xong, đừng nói là Mao Hiểu Hoan, ngay cả những chị gái thích sang nhà hàng xóm xem tivi cũng đều than vãn.
"Cô mới có bao nhiêu tuổi, sao lại giống mẹ già nhà tôi như vậy, không thể để tôi có chút hi vọng vào cuộc sống tốt đẹp sao?" Mao Hiểu Hoan bĩu môi.
"Thôi xong, trong đầu tôi bây giờ chỉ còn nhân vật nam nữ chính đi vệ sinh, nghiến răng ợ hơi thôi." Một chị gái vỗ đầu hô to: "Buổi tối đi xem tivi, kiểu gì tôi cũng cười thành tiếng mất..."
Trong lòng mọi người đều hỗn loạn, nhưng ngẫm lại lời của An Tri Hạ lại rất đúng, dù là nhà giàu cũng sẽ có đủ thứ chuyện vặt vãnh, ở bên nhau lâu ngày, tình cảm đã trở thành tình thân gia đình, cảm giác sao có thể giống nhau?
"Được rồi, mọi người im lặng đi." Chủ nhiệm Hoàng từ cửa sau cửa hàng đi vào vỗ tay: "Hôm nay là mùng một tháng hai, là ngày hai mươi chín âm lịch..."
Ông ấy còn chưa nói xong, mọi người đã vui vẻ reo lên: "Có phải là ngày phát tiền lương và phúc lợi không? Sắp đến Tết rồi, phúc lợi của chúng ta không được tăng lên sao?"
Chủ nhiệm Hoàng mỉm cười gật đầu, giơ tay lên trời, mọi người đều im lặng nhìn ông ấy đầy chờ đợi.
"Đúng vậy, lãnh đạo nói chúng ta vất vả cả năm, hôm nay phát lương và phúc lợi, để mọi người có thêm một ngày mua sắm đồ Tết, qua năm mới tốt lành. Mọi người luân phiên lĩnh lương và phúc lợi, đứng vững vị trí trong nửa ngày cuối cùng này, sau đó có thể thay phiên nghỉ ngơi qua Tết!"
Mọi người lại nhỏ giọng hưng phấn hoan hô hai tiếng.