Sau khi đám người rời đi gọi đợt tiếp theo vào, chủ nhiệm Hoàng cúi đầu nhìn bảng biểu một chút, nói: "Học nghề nghiêm túc phải mất ba năm mới được cân nhắc chuyển chính thức, nhưng Tri Hạ, tình huống của cháu đặc biệt nên có thể trực tiếp nhận tiền lương hai mươi hai đồng theo học việc năm ba. Nhưng mà phúc lợi vẫn như cũ."
An Tri Hạ chỉ vào mình: "Cháu? Bây giờ cháu có thể nhận sao? Chủ nhiệm, cháu mới đi làm có nửa ngày thôi."
"Không phải hôm qua cháu đã báo cáo rồi sao? Như vậy cũng coi như được một tháng." Chủ nhiệm gật gật đầu, nhờ vả đám người khuân đồ giúp An Tri Hạ.
Bỏ hai mươi hai đồng vào túi, ôm phúc lợi vừa phát, cô cũng cảm thấy thấp thỏm từ lợi ích mà anh trai nói đến. Khi cô đặt đồ dưới quầy, những người khác lại không hề tò mò, giống như là việc này rất bình thường, ai cũng từng trải qua một lần.
Càng về chiều, công việc kinh doanh của hợp tác xã cung ứng tiếp thị càng lạnh lẽo, nhưng ai nấy ngồi vững như chuông, bàn bạc nên luân phiên nghỉ Tết như thế nào. An Tri Hạ nghe vậy, nghi hoặc kiểm tra thư viện điện tử, hóa ra ở thập niên này đừng nói là Tết, ngay cả cuối tuần cũng không có, mọi người tranh thủ một ngày này giặt giũ, mua sắm, thăm người thân, chạy việc vặt... còn mệt hơn đi làm, nào được như người đời sau lên máy bay đi khắp nơi, ngồi tàu điện đi du lịch.
Mọi người đều tìm hiểu về thế giới từ báo chí, loa phóng thanh, máy ghi âm nhà bên cạnh và tivi, không có nhiều kiến thức.
"Tri Hạ, cô nghỉ hai ngày nào?"
"A, tôi thế nào cũng được, mọi người chọn trước đi." An Tri Hạ lấy lại tinh thần, vừa cười vừa nói. Cuối cùng, cô được sắp xếp nghỉ vào hai ngày mười hai và mười ba.
Ngay khi sự nhiệt tình của việc trả lương, phúc lợi và kỳ nghỉ trôi qua, mọi người liền nghe được nhân viên quản lý nhà kho Tiểu Tra nói phúc lợi của đám người bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị Chính Hạo tốt hơn bọn họ nhiều, trong tiền lương còn có thêm mấy đồng tiền hoa hồng, trái tim lập tức chua như nuốt chanh.
An Tri Hạ đột nhiên nở nụ cười, vỗ tay giòn giã: "Các anh chị, chúng ta hãy bận rộn bán hết hàng trên quầy, sau đó nhập kiểu dáng mới, tranh thủ bắn khẩu pháo đầu tiên trong năm mới!"
Mọi người cười cười, vẫn tiếp tục chua xót hỏi rốt cuộc hợp tác xã cung ứng tiếp thị Chính Hạo tốt hơn bọn họ bao nhiêu.
An Tri Hạ trực tiếp đến quầy chọn bút lông, nhúng vào nước ấm, mở hộp mực nước, trải giấy đỏ lên tờ báo, bắt đầu viết vù vù.
Đám người sững sờ, không nhịn được vây quanh, vừa nhìn đã há hốc mồm khen ngợi: "Không ngờ đồng chí Tiểu An lại viết thư pháp đẹp như thế!"
Sau đó, bọn họ lại nhao nhao nhỏ giọng đọc: "Thông báo: Tết xuân sắp đến gần, để tri ân khách hàng cũ và mới, hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong Thập Lý đã phát động một chiến dịch đặc biệt mua đồ tặng câu đối miễn phí để chào mừng Năm Tân Sửu! Khách hàng vào cửa hàng còn được tặng một cặp giấy cắt hoa xinh đẹp tinh xảo hoặc tranh Tết trị giá mười xu! Số lượng có hạn, hoan nghênh mua hàng!"
"Tri Hạ, chúng ta đều bán câu đối Tết năm đồng một bộ, giấy cắt hoa và tranh Tết cũng ba bốn xu một cặp, ngay cả chủ nhiệm Hoàng cũng không dám nói tặng miễn phí đâu!"