"À, đồng chí Tiểu An, ý của cô là tự mình viết sao?" Một nam đồng chí đeo kính đột nhiên vỗ đầu hỏi: "Chữ của cô đẹp như in, nếu viết câu đối chắc chắn sẽ rất đẹp. Nhưng mực và giấy đỏ này cũng tốn tiền lắm."
"Mọi người xử lý trước đi, tôi đến tổng bộ xin kinh phí, chỉ cần có thể tiêu thụ hết sản phẩm bị tồn đọng, tôi tin chắc chắn lãnh đạo sẽ đồng ý trích ra một ít lợi nhuận hồi khách hàng!" Chủ nhiệm Hoàng hơi kích động sờ sờ cái đầu trọc của mình: "Tiểu An, cháu cần gì cứ nói, tất cả mọi người ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong, bao gồm cả chủ nhiệm bác đều nghe theo sự chỉ đạo của cháu!"
An Tri Hạ hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút: "Chủ nhiệm, đối với hàng hóa trong kho chúng ta có những biện pháp gì?"
"Hoặc là cấp theo phúc lợi của nhân viên, hoặc là giảm giá xử lý, hoặc là chuyển đến các thôn trấn xa xôi để bán, tất cả đều được tiêu thụ theo quý, nửa năm hoặc một năm." Chủ nhiệm Hoàng nghiêm túc trả lời.
"Vậy thì chủ nhiệm, xin bác hãy sắp xếp ngay hôm nay, chuyển tất cả hàng tồn kho ở các đại lý cung ứng tiếp thị gần đây, chỉ cần không phải hết hạn sử dụng hoặc không dùng được nữa, thì đều chuyển tới đây, dù sao cuối năm tổng bộ cũng không còn hàng thừa cho chúng ta bán." An Tri Hạ lấy sổ tay ra tô tô vẽ vẽ: "Bác nhớ kỹ là chúng ta đang giúp bọn họ tiêu thụ, để giữ giá ở mức thấp nhất, nhất định phải lấp xong thoả thuận, cho dù chúng ta bán giá bao nhiêu cũng chỉ cần trả cho bọn họ giá đã thỏa thuận."
Mặc dù trong lòng chủ nhiệm Hoàng đầy thắc mắc lo lắng, nhưng nghĩ đến việc lão Viên khen ngợi An Tri Hạ hết lời, lập tức cắn răng gật đầu kiên quyết lãnh đạo nhiệm vụ, làm gương tốt cho mọi người.
"Lát nữa hai nhân viên mua sắm sẽ in thêm vài bản thông báo này trên giấy đỏ, dán lên các biển gỗ, cắm ở các ngã tư có nhiều xe qua lại gần đây."
"Các chị hãy nhận loại hàng hóa mình phụ trách từ chỗ chủ nhiên, nhớ kỹ, cho dù có bao nhiêu khách hàng, bao nhiêu dấu chân, hay ngần ngại chi tiền ra sao, chúng ta đều phải mỉm cười khoe hàm răng trắng xinh xắn. Hãy nhớ chúng ta là người bán hàng, nhưng cầm tiền lương của đất nước thì phải đảm nhận trách nhiệm phục vụ công chúng, coi bọn họ như cha mẹ."
"Phải biết rằng bọn họ bỏ tiền, nhưng cuối cùng vẫn có một phần rơi vào túi của chúng ta, chúng ta không thể gặp rắc rối với tiền bạc, đúng không nào?"
Tuy rằng bọn họ không biết An Tri Hạ sẽ xử lý thế nào, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ tự tin làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, không hiểu sao bọn họ lại tin tưởng bảy tám phần, kích động lớn tiếng tán thành.
"Chúng ta cười ngọt ngào nói năng hoa mỹ, khách hàng đương nhiên sẽ vui vẻ trả tiền. Các chị cũng phải nhớ tuyên truyền, nói hiện tại chúng ta đang đáp ứng yêu cầu của tổng bộ, thanh lý kho bán lỗ vốn, chờ đầu năm thay mới toàn bộ quầy hàng, có nhiều kiểu dáng, mong mọi người có thể quan tâm nhiều hơn."
An Tri Hạ đưa ra thêm vài yêu cầu cho nhân viên bán hàng, chỉ ra tầm quan trọng, rồi quay sang nhìn nhân viên thu ngân: "Chị Thiến, chị là một mắt xích rất quan trọng trong hợp tác xã cung ứng tiếp thị của chúng ta, nhất định phải giữ bình tĩnh, mỗi lần thanh toán phải kiểm tra kĩ, cũng phải cười nữa nhé."
"Đồng chí Tiểu An, còn chúng tôi thì sao?" Hai nhân viên quản lý kho hàng không nhịn được hỏi.
"Hai anh giúp các chị kiểm đếm hàng hóa, thuận tiện giữ trật tự, tránh chen lấn giẫm đạp. Các anh cũng nhớ phải có thái độ tốt, như vậy chắc chắn khách hàng sẽ rất phối hợp."
"Chị Hiểu Hoan và em phụ trách phát quà."