Tay nghề của cô rất tốt, rất nhiều công việc thêu thùa cần phải tô vẽ, thế nên An Tri Thu biết em gái biết vẽ, nhưng không ngờ kỹ năng vẽ của cô lại vượt xa sức tưởng tượng của mình.
Những chú bò ngây ngô được thể hiện sinh động trên trang giấy, ung dung gặm cỏ, cày bừa, nằm trên gốc cây chợp mắt, nghểnh cổ cất tiếng tru...
Xem xét vấn đề khắc và nhúng thuốc màu trong giai đoạn sau, cô cố gắng giữ cho các đường nét đơn giản nhất có thể, sử dụng bóng để thể hiện mức độ thực ảo trong bản khắc. Một con bò chiếm nửa tờ bánh tráng khổ B5, bên hông có quảng cáo mang đậm ý nghĩa niên đại: Sinh ra trong xã hội mới, lớn lên dưới cờ đỏ; Thà có cỏ chủ nghĩa xã hội, còn hơn có mầm chủ nghĩa tư bản; Có khổ hay không, hãy nghĩ đến hai vạn năm trường chinh; Có mệt hay không, hãy nghĩ đến những nhà cách mạng lão thành...
Cô cũng đã bỏ chút công sức vào kiểu chữ, nói là chữ, chẳng bằng nói là dùng bút vẽ ra, để bò và chữ hài hòa với nhau.
"Chú, anh, mọi người mất bao lâu để khắc một bông hoa củ cải cùng kích cỡ? Loại có thể nhúng thuốc màu và in dấu ấy!"
Hai người mỗi người cầm lấy một tờ giấy, vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ: "Mẫu này không khó, có thể làm khá tốt, cắt ra, chỉ dùng để khắc, không cần để ý tổng thể, mất khoảng bảy hoặc tám phút là xong một cái."
Nói đến đây, đầu bếp Trương và An Tri Thu không nhịn được rút dao ra, mỗi người chọn một củ cải lớn, thử gọt khắc trước. Con dao to nặng ở trong tay bọn họ như biến thành một chiếc lông vũ nhẹ nhàng, tùy ý để bọn họ cắt, chọn, gọt, vẽ nhanh chóng, chỉ một lát sau hình dáng con bò đã dần dần hiện ra.
Củ cải từng chút từng chút từng chút một rớt xuống, so sánh với hoa văn trên giấy không có gì khác biệt.
An Tri Hạ trực tiếp cầm lấy củ cải, nhẹ nhàng ấn lên mặt bàn gỗ màu đen, hoa văn hiện lên vô cùng tinh xảo. Mọi người đặt thêm lòng tin vào hoạt động cô nói, có tranh Tết miễn phí làm mánh lới, chắc chắn nhiều người sẽ bị hấp dẫn sang đây chung vui.
Càng nhiều người, mặc kệ hợp tác xã cung ứng tiếp thị có bán được hàng hay không, nhưng nhất định sẽ có người ngửi được mùi thơm mà qua tiệm cơm quốc doanh bọn họ mua chút đồ ăn tiếp tục xem trận.
Thấy kỹ năng dùng dao của hai người, An Tri Hạ lại tiếp tục vẽ rất nhiều mẫu hoa cỏ có chữ, các tòa nhà có chữ và phương tiện giao thông có chữ, tận hơn hai mươi mẫu! Chỉ sợ sẽ mất hơn một giờ của bọn họ thôi.
Đầu bếp Trương đỏ mắt sờ lên dao, bên cạnh còn có một tiểu bối đứng nhìn, căn bản không muốn rời đi, thế là trực tiếp đuổi phụ bếp và nhân viên phục vụ cầm giấy chứng nhận và thư viết tay của mình đến tổng bộ chuyển hàng, còn bản thân thì mải mê khắc hoa củ cải.
Trở lại hợp tác xã cung ứng tiếp thị, vợ bác Thường đã gọi tới mười người, tuy lớn tuổi nhưng đều làm việc tốt.
Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, An Tri Hạ lấy kéo cắt hơn hai mươi tờ giấy cắt hoa nhìn phức tạp đẹp đẽ nhưng chỉ là do gấp khéo léo mà thành. Vẽ mẫu ai cũng giỏi, học rất nhanh, một người phụ trách hai ba mẫu, chỉ sau vài lần cắt là có thể trôi chảy cắt ra những tấm giấy cắt hoa xinh đẹp tinh xảo.
Nghe An Tri Hạ nói cắt mười tờ giấy cắt hoa có thể kiếm được một xu, bọn họ đều hăng như cắt tiết gà. Chỉ cần cắt giấy thành thạo là có thể chồng nhiều tờ lên nhau mà cắt. Bình thường bọn họ dán hộp diêm còn phải kết hợp với người nhà, hơn hai mươi hộp mới nhận được một xu.
Còn có bốn nữ đồng chí lấy củ cải chấm màu đỏ in hình Tết lên giấy, hai mươi cái được một xu. Mọi người thay phiên nhau làm hai công việc.