Đây chính là suy nghĩ của An Tri Hạ, cô nhân cơ hội thì thầm: "Anh à, đất nước chúng ta đang ngày càng phát triển, sau này các ngành nghề cũng cần nhân tài, nếu không thì sinh viên đại học chuyển chính thức tháng đầu tiên cũng đâu thể có lương cao? Đây là biểu hiện chú trọng nhân tài của phía trên."
"Bây giờ sinh viên đều được đề cử vào đại học công nông, có người chỉ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, dù có học đại học mấy năm thì vẫn ngu hoặc không thông minh. Sớm muộn cũng có ngày mở lại thi đại học, tất cả học sinh lại có cơ hội cá chép hoá rồng."
"Anh, bóng tối trước bình minh đặc biệt gian nan, chỉ cần trong lòng chúng ta có hy vọng, không bỏ cuộc, không lùi bước, luôn chuẩn bị sẵn sàng, thì khi ánh sáng đến, chúng ta có thể nắm bắt được cơ hội sớm nhất có thể."
An Tri Thu liên tục gật đầu: "Em nói đúng, thi cử đã kéo dài mấy ngàn năm, tuy mọi người có ý kiến khác nhau nhưng đây quả thực là một phương thức quan trọng để tuyển chọn nhân tài. Thi đại học cũng thế, chưa có đủ nền tảng văn hóa và năng lực học tập vững vàng thì có rất ít người vượt trội."
"Không được, chúng ta phải mau chóng đi lấy sách giáo khoa cấp ba, đã gần bảy năm kể từ năm sáu mươi sáu, không biết khi nào sẽ khôi phục đâu."
"Chờ chị dâu tới, để chị ấy học cùng, tốt nhất là lên cấp ba lấy bằng trước." An Tri Hạ đáp.
Hai người vừa ăn cơm tất niên, vừa hướng về tương lai, bên ngoài rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa thì tất cả âm thanh náo nhiệt ban ngày đã biến thành đêm tối, nhưng hương vị của năm mới đã nở rộ trong lòng, nắm giữ niềm hạnh phúc, sự mãn nguyện và niềm xúc động vô bờ bến.
Ăn cơm xong, vẫn là An Tri Thu dọn dẹp bát đĩa, xong xuôi hai người chui vào căn phòng ấm áp. An Tri Thu lại lấy giấy viết thư ra, bắt đầu dựa bàn viết thư cho cô vợ mới của mình.
An Tri Hạ chua chua nói: "Anh, không phải tối hôm qua anh mới viết một lá sao?"
"Hũ dấm nhỏ." An Tri Thu dùng bút gõ lên trán cô, cười nói: "Chiều nay ở cửa hàng anh đã nhận được thư của Hồng Diệp rồi."
"Cái gì?" An Tri Hạ hỏi: "Tốc độ đưa tin bây giờ nhanh như vậy sao? Chúng ta mới đến kinh đô được một tuần, thư của chị dâu đã được chuyển tới rồi?"
An Tri Thu cười vô cùng dịu dàng, cả người tràn đầy vui vẻ và ấm áp, đó là một loại cảm giác khác hẳn tình cảm gia đình, có thể làm tan băng, làm loãng đi năm tháng, xoa dịu tình cảm: "Đây hẳn là từ lúc chúng ta chưa rời đi, chị dâu em đã tính toán thời gian gửi thư rồi. Con bé ngốc, chờ khi nào kết hôn, em sẽ biết được cảm giác nhớ nhung một người."
An Tri Hạ trừng mắt lườm anh ấy một cái, mặc dù anh ấy là anh trai của nguyên thân cô, mà cô cũng nghiện làm em gái, nhưng thực tế cô là một chị gái lớn hơn anh ấy mười tuổi đấy!
Bị gọi là con bé ngốc, thật xấu hổ...
Tiệm cơm quốc doanh chỉ cần có nguyên liệu nấu ăn là có thể mở cửa làm ăn, nhưng hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong phải chờ bổ sung hàng, nên hai anh em nói chúc mừng năm mới, tặng cho nhau một cái lì xì đỏ lớn xong thì một người đi làm, một ngày lại đạp xe bắt đầu đến từng hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông Thành huấn luyện cho người ta.
Để khiến bản thân trở nên thuyết phục hơn, cô cố tình trang điểm nhẹ kiểu ngự tỷ, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc búi gọn gàng, đi giày da gót thấp, trên tay cầm cặp công văn, đeo mắt kính tròn viền bạc, tạo cảm giác như một giáo viên chủ nhiệm.
Cô đạp xe đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị gần nhất, mặc dù quy định mở cửa vào lúc tám giờ nhưng thực tế phải hơn chín giờ mọi người mới mở cửa, lau bàn quét sàn, rót trà ngồi vào ghế sau quầy đã hơn mười giờ.