Thế là khi cánh cửa hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa được một người bán hàng đang ngáp dài từ bên trong mở ra, nhìn thấy An Tri Hạ khí thế tràn đầy, vẻ mặt nghiêm túc thì há hốc mồm mãi không ngậm lại được, vừa lúc nước bọt sắp chảy ra, người đó lập tức căng mặt: "Làm gì vậy? Sáng sớm đã làm thần gác cửa sao? Mua đồ thì đến buổi trưa, bây giờ chưa dọn dẹp vệ sinh."
An Tri Hạ nhướng mày: "Bây giờ không có thần giữ cửa, nhưng lại chui từ trong miệng cô ra?"
Nhân viên bán hàng lập tức im lặng, hung tợn nhìn cô: "Đừng có gây sự vô lý, tôi chỉ tùy tiện nói thôi. Được rồi, cô muốn mua gì thì nhanh lên!" Nói xong cô ta liền quay người bước đến quầy hàng.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa không chỉ sát khu tứ hợp viện Nam Hoa mà còn rất gần đại viện, khách hàng lui tới tự nhiên không giàu cũng có tiền, mặc dù hơi khoa trương, nhưng doanh thu của hợp tác xã cung ứng tiếp thị này luôn đứng trong top ba của toàn khu Đông Thành. Phúc lợi của nhân viên bán hàng gần như tương đương với phúc lợi của tổng bộ khu Đông Thành. Nhân viên bán hàng ở đây có thái độ kiêu ngạo như vậy, e rằng có lai lịch không nhỏ.
An Tri Hạ không sợ điều này, cô chậm rãi bước vào, đôi mắt đẹp dò xét xung quanh.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị Nam Hoa có quy mô lớn hơn Đông Phong một nửa, các kệ và tủ bên trong được sơn màu nâu đỏ bóng sáng, hàng bày ra chỉnh tề, kiểu dáng và số lượng vượt xa Đông Phong.
Sự kiêu ngạo của đám người bán hàng cũng lớn hơn một bậc.
Cô vỗ tay thật mạnh, tập trung sự chú ý của mọi người, lạnh lùng nói: "Chủ nhiệm của mấy người có nói vài ngày tới sẽ có người của tổng bộ đến đào tạo mấy người không?"
Mọi người liếc nhau, lười biếng gật đầu: "Chủ nhiệm Quý nói rồi, không phải chỉ cần cười cười, nói vài câu có ích với mọi người sao? Có đào tạo gì tốt đâu?"
"Chúng tôi cũng không phải bán rẻ tiếng cười, cười nhiều một chút thì khách hàng có sẵn sàng bỏ nhiều tiền hơn không? Hừ, tôi làm ở đây đã bảy tám năm rồi, còn chưa từng nghe qua chuyện tốt như vậy. Hơn nữa, chúng tôi cũng không xinh đẹp như đồng chí nhỏ cô đây, chắc gì người ta đã chịu nhìn."
"Đúng vậy, người ta khi vào liền đi thẳng lấy thứ mình muốn mua, chúng tôi cười nói nhiều lời thì người ta vẫn mua thứ cần mua, không mua thứ không cần. Vậy thì tại sao phải mất công lấy lòng? Chúng tôi là người bán hàng, cầm bát cơm của nhà nước, không thua kém người khác, sao lại phải khiêm tốn dỗ dành người khác?"
Mọi người mồm năm miệng mười nói.
An Tri Hạ lạnh lùng nhìn từng người một, mọi người lập tức dựng tóc gáy, ngậm miệng lại.
"Nói xong chưa? Vậy đến lượt tôi nói. Đất nước trả lương cho các người, nhưng tiền của đất nước lấy từ đâu ra? Còn không phải là những người nông dân lao động vất vả hiến lương thực, những người công nhân kiên trì làm việc trong nhà máy quanh năm suốt tháng nộp thuế, lợi nhuận từ sản phẩm các người bán được mà ra sao?"
"Đã chịu ăn bát cơm này thì phải phục vụ tốt cho dân chúng, bọn họ mới là cha mẹ nuôi cơm áo thực sự của các người! Hơn nữa, tháng nào các người cũng được nhận tiền thưởng, không phải cũng cần làm việc chăm chỉ để có tiền thưởng sao?"
"Cô nói thì nhẹ nhàng, đứng đấy nói chuyện có đau lưng đâu. Chúng tôi đã phải nỗ lực bao nhiêu mới kiếm được vài đồng bạc đó?" Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhếch miệng nhỏ giọng nói. Giọng cô ta lanh lảnh, lại vừa vặn khi An Tri Hạ dứt lời, mọi người im lặng không mở miệng.
Đám người lần lượt nhìn qua, cô ta đỏ mặt: "Tôi có nói sai đâu, nhìn tôi làm cái gì!"
"Vậy được, hôm nay tôi sẽ làm mẫu cho các người, để các người nhìn xem tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng." Nói rồi cô cởi chiếc áo khoác len kiểu Tôn Trung Sơn ra, thay bộ quần áo đi làm trong túi.