An Tri Hạ gật đầu, ký ức của nguyên chủ rất mơ hồ, chỉ nhớ lúc hai anh em quá đói, bà Tiết đã âm thầm nhét mấy cái bánh ngô cứng hơi cháy mặt cho bọn họ. Nguyên chủ cảm kích người này, nhưng cô lại không có cảm giác, ngơ ngác đi vào trong sân.
Con hẻm Hạch Đào này là nơi ở của công nhân làm trong các nhà máy xung quanh và người nhà bọn họ, thường là mấy gia đình sống cùng một sân, giống như tứ hợp viện hai người mua trước khi bị thu hồi. Điểm khác biệt là những căn nhà này thuộc sở hữu của nhà máy chứ không phải của cá nhân.
"Thím, thím Tiết có nhà không ạ? Anh Hổ Tử?" An Tri Hạ hắng giọng gọi to.
Một cô con dâu nhỏ kiêu ngạo cầm tách trà đi ra, trừng mắt lườm cô: "Cô là ai? Tìm Quốc Phi nhà tôi làm gì? Sao tôi không biết nhà họ Quốc có họ hàng nào như cô nhỉ, lại còn anh Hổ Tử, làm như thân thiết lắm?"
An Tri Thu đỗ xe đi vào sân, nghe vậy sắc mặt có chút ngưng trọng, giữ em gái nói: "Cô là vợ mới cưới của Quốc Phi phải không? Chúng tôi là An Tri Thu và An Tri Hạ ở trước hẻm, chơi với Hổ Tử từ bé đến lớn."
"Ồ, là hai người à." Chị dâu Tiết bĩu môi nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến không tưởng nổi của An Tri Hạ, dư quang chú ý tới hàng xóm thò đầu ra cửa hóng chuyện, mất mặt nói: "Cho dù từ bé đến lớn thì em gái cậu cũng đã lớn như thế rồi, đâu thể gặp ai cũng gọi là anh được."
"Đông Vân, ai ở bên ngoài thế?" Bà Tiết vừa sải bước ra khỏi nhà vừa hỏi, nhìn thấy hai thanh niên đứng trong sân thì sững sờ một chút.
"Là Tri Thu, Tri Hạ sao?" Bà cô hàng xóm cũng lợi dụng tình thế bước ra: "Ôi chao, nông thôn nuôi người giỏi thế sao? Mới có một năm không gặp mà hai đứa đã thay đổi nhiều như vậy, nếu không nói thì ai mà nhận ra được?"
"Thu Tử, Hạ Hạ, có thật là hai đứa không?" Không biết tại sao An Tri Hạ lại cảm giác nụ cười trên mặt bà Tiết lúc đầu có gì đó không ổn, cô còn chưa kịp nghĩ, bà Tiết đã vui mừng nhiệt tình kéo hai người vào trong nhà: "Đông Vân, mau đi làm hai bát trứng đánh đường ra đây." Sau đó dắt cuống họng hô vào trong phòng: "Hổ Tử dậy nhanh lên, Thu Tử với Hạ Hạ tới này!"
Đông Vân đang định nói gì đó, lại bị mẹ chồng trừng mắt liếc, chỉ có thể dậm chân lẩm bẩm đi làm trứng đánh đường cái gì.
"Hai đứa về từ bao giờ? Sao không ai nghe được tin gì cả? Mới có một năm mà các cháu thay đổi nhiều quá, đúng là rời xa người phụ nữ độc ác đó thì các cháu mới có được cuộc sống tốt đẹp." Bà Tiết trìu mến nhìn hai anh em, rưng rưng nước mắt nói: "Hai đứa thật sự, thật sự càng ngày càng giống mẹ mình, nếu cô ấy còn sống thì tốt biết bao, cả nhà các cháu sẽ hạnh phúc, không ai có thể sánh bằng, sao có thể như bây giờ loạn hết cả lên, bị người khác chê cười."
Tiết Quốc Phi vừa cài cúc áo vừa mờ mịt mắt đi ra: "Mẹ, mẹ không muốn thấy con ngủ nướng thì cứ nói thẳng, sao lại lôi Thu Tử ra nói đùa? Bọn họ đến mà không nói trước với con..." Chưa kịp nói dứt lời, anh ta trợn mắt nhìn hai anh em ngồi trong phòng chính, dụi dụi mắt thật mạnh: "Trời đất ơi, hai người này giống Thu Tử và Hạ Hạ quá!"
"Thằng ngốc này, con ngủ đến ngơ rồi à?" Bà Tiết tức giận vỗ lưng anh ta: "Mau rửa mặt đi, có khách đến nhà, nói vớ vẩn gì đấy? Đợi chút nữa các chị, anh rể của con cũng tới, đừng để các cháu cười cho."
Tiết Quốc Phi cười he he, chào hỏi hai anh em, liếc nhìn An Tri Hạ một cái rồi đỏ mặt lao ra ngoài rửa mặt.
An Tri Hạ khẽ cau mày, sau đó dãn ra, nhìn nụ cười mất tự nhiên trên mặt anh trai mình, cũng âm thầm thở dài.