Trong thời gian kiếm ăn khó khăn dưới tay mẹ kế, hai anh em An Tri Thu và An Tri Hạ không nhận được nhiều hơi ấm. Một là hai anh em rất cảnh giác với người lạ, hai là mọi người đều phải vật lộn với cuộc sống của chính mình, lấy đâu ra sức lực mà vươn tay giúp đỡ bọn nhỏ hàng xóm?
Nhà họ Tiết và nhà họ Khang sống sống cùng sân nhà họ An gần như là hai trong số ít tia sáng giữa những năm tháng đen tối của bọn họ. Giờ đây, bọn họ có khả năng bước ra khỏi bóng tối, nhưng lại phát hiện ra, nhà họ Tiết có thể không thuần khiết và tốt bụng như bọn họ tưởng tượng.
"Nghe nói thanh niên trí thức xuống nông thôn về thăm họ hàng rất khó khăn, sao mới năm đầu tiên mà hai anh em các cháu đã về được rồi?" Bà Tiết tò mò hỏi: "Có phải người dân bên đó làm khó các cháu không?"
"Không có, mọi người đều rất tốt." An Tri Thu lịch sự mỉm cười nói: "Cháu học một ít kỹ năng nấu nướng, được người ta nhìn trúng, sắp xếp cho hai anh em chúng cháu đến học việc ở khu Đông Thành. Bây giờ chúng cháu đã có thể tự nuôi sống bản thân. Chúng cháu vừa ổn định xong cuộc sống, nên nhân dịp nghỉ lễ đến thăm người thân."
Đây là kết quả của cuộc thảo luận giữa hai anh em tối qua, che giấu hết danh tiếng.
"Vậy thì tốt." Nụ cười của bà Tiết có chút cứng ngắc, nhìn con dâu bưng bát đi vào: "Các cháu mặc ít quần áo quá, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Hạ đỏ hết lên vì lạnh kìa, mau ăn chút trứng đánh đường cho ấm người đi."
Đông Vân nặng nề đặt bát trước mặt hai anh em nhà họ An, bụng hơi nâng cao, một tay chống nạnh khẽ hất cằm ngồi xuống ghế đối diện.
"Có phải khó chịu ở đâu không?" Bà Tiết vội vàng đứng dậy quan tâm, sau đó vui mừng quay đầu giải thích với hai anh em nhà họ An: "Hổ Tử nhà ta mới cưới vợ dịp Trung Thu, quên không viết thư cho các cháu. Trông đấy, Đông Vân đã mang thai ba tháng, không ăn uống được gì, đi một hai bước là chóng mặt nên chỉ có thể tạm thời để người khác làm thay ca, ở nhà dưỡng thai."
Đổng Vân xoa bụng cười nói: "Đúng vậy, là đứa nhỏ này biết đầu thai, nhà chúng ta ai cũng làm công nhân, chỉ cần mở miệng ăn cơm, ai chẳng nói nó được rơi vào ổ phúc?"
An Tri Hạ mỉm cười cầm bát lên, đi đến trước mặt cô ta: "Thím và chị dâu khách khí quá, chúng cháu còn trẻ khỏe mạnh không cần bồi bổ, để chị dâu ăn trứng đánh đường này đi."
Đổng Vân sửng sốt một chút, sau đó vội xua tay nói: "Không được, đây là mẹ bảo tôi làm cho hai người. Hai người là khách quý, sao tôi có thể tranh ăn được? Hai người ăn đi, ăn đi, tôi vào phòng nằm một chút."
"Được rồi, con vào phòng nằm nghỉ đi, lát nữa mẹ sẽ bảo Quốc Phi lấy đồ ăn cho con." Bà Tiết vội vàng nói.
Đông Vân vừa vào nhà, Tiết Quốc Phi rửa mặt xong đi tới: "Sao hai người đến cũng không nói trước? Để tôi ra trạm xe đón. Bây giờ hai người sống ở đâu? Nhà họ An nhiều người lắm, đến chỗ đặt chân cũng không có nữa."
"Chúng tôi về cùng những người khác, bây giờ đang ở Đông Thành. Cậu phải đánh xe tới lui, phiền phức lắm, nên chúng tôi mới không nói với mọi người." An Tri Thu cười nói: "Là như vậy, chúng tôi đi đường vòng đến đây trước để chúc Tết cậu và thím, tiện thể hỏi xem tình hình bên đó như thế nào."
Nói đến đây, Tiết Quốc Phi đi tới bên cạnh An Tri Thu, kéo ghế ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Mẹ kế cậu lại sinh cho hai người một đứa em trai, sinh nhật là hơn tháng chín âm lịch, coi như đã gần ba tháng rồi, chú An bây giờ nghe lời bà ta lắm, để cho nhà họ Khang sống cùng. Mấy đứa trẻ suốt ngày làm loạn, cãi nhau vì miếng bánh, miếng thịt."
"Tôi nghĩ chắc mẹ kế của cậu không muốn đi làm lại..."