Bà Tiết cũng xen vào, nghiêm túc nói: "Các cháu khó khăn lắm mới về được, tốt nhất là tránh thật xa, khu Đông Thành cách xa chỗ này. Chỉ cần các cháu không tới đây thì làm gì có ai biết các cháu đã trở về thành phố?"
"Bây giờ các cháu tới đây, không sợ bọn họ nhớ thương công việc và tiền lương của mình sao?"
Hai anh em nhà họ An không nói gì, An Tri Thu lấy từ trong túi ra hai gói đồ ăn nhẹ và hai nắm mì khô: "Thím, Quốc Phi, chúng cháu không ở lại lâu, chút nữa còn phải về Đông Thành. Chúng cháu biết mọi người nghĩ cho hai anh em chúng cháu, nhưng chỉ cần cha cháu vẫn còn sống thì mối quan hệ ruột thịt này vẫn chưa thể cắt bỏ."
"Hai người khách sáo quá, tới thì tới thôi còn mang đồ nữa." Đông Vân bước ra khỏi phòng, cười nói, tay lại vươn ra nắm lấy bao tải, bụng cong ra phía trước.
An Tri Thu mím chặt môi lùi lại một bước, nhấc bao tải ra xa trước khi cô ta nắm lấy, có vẻ như việc rèn luyện cùng em gái mỗi sáng vẫn có chút hiệu quả, khả năng phản ứng nhanh hơn trước rất nhiều.
"Chị dâu, đồ trong bao nặng lắm, ảnh hưởng đến bụng chị." Nói rồi cười gật gật đầu với mọi người, kéo tay em gái đi ra sân.
"Cái gì đây, nếu không phải mẹ chồng tôi thương hại các người, thì các người đã chết đói từ lâu rồi. Kết quả thì sao, các người có công việc, đi xa tới cửa, lại chỉ mang ít đồ như thế, còn không bõ một người ăn nữa. Chúng tôi hết lòng với các người, các người lại không biết đền đáp xứng đáng?"
"Nghe tin tôi và Quốc Phi kết hôn cũng không có chút phản ứng nào, đúng là cái loại không có cha mẹ nuôi dạy, không biết lễ nghĩa..."
"Đông Vân, em nói cái gì đấy?" Tiết Quốc Phi sắc mặt tái mét bịt miệng cô ta, lại bị cắn mạnh một cái, đau đến mức phải rút tay về lắc lắc.
"Nói gì là nói gì?" Đông Vân ưỡn bụng đi về phía Tiết Quốc Phi: "Thanh mai nhỏ của anh trở về, nên anh không thể bà bầu như tôi nữa? Rốt cuộc là cô ta ngủ cùng một giường với anh hay là tôi đây? Đừng tưởng tôi không biết lúc nào anh cũng nhớ đến cô ta!"
Tiết Quốc Phi nghe vậy đỏ mặt ấp úng không nói được lời nào.
Thấy vậy, Đông Vân càng tức giận hơn, vươn tay đánh anh ta vài cái.
An Tri Thu siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, nghiến răng nói: "Miệng cô mới lấy từ hố phân ra sao? Em gái tôi và Tiết Quốc Phi không có gì!"
An Tri Hạ mặt không biểu cảm kinh ngạc nhìn anh trai đang đứng trước mặt mình, đưa tay ra giữ lấy anh ấy, nhẹ nhàng lắc lắc.
"Đông Vân, tôi thấy cô mang thai đến ngu rồi, nói nhảm cái gì vậy? Còn đánh cả chồng? Đừng tưởng mình mang thai là thành tổ tông, mau trở về phòng đi." Bà Tiết lạnh mặt quát lớn.
"Mẹ, mẹ và Quốc Phi đều tốt bụng, để người khác lợi dụng thoải mái, còn con không chịu nổi. Nhà chúng ta cứu mạng bọn họ, bây giờ bọn họ có công việc, có khả năng báo đáp, sao con lại không được đòi hỏi? Hai anh em các người biết suy nghĩ thì trả lại gấp mười những gì đã ăn của nhà chúng tôi đi. Từ nay về sau hai nhà chúng ta không còn nợ nhau nữa." Đông Vân dắt cổ hét lớn.
An Tri Thu nắm chặt tay em gái, lạnh lùng nói: "Tôi không biết thím Tiết nói gì với cô, nhưng hàng xóm xung quanh đều biết rõ, chúng tôi chưa từng lợi dụng ai, cho dù chúng tôi có ăn bánh ngô của nhà họ Tiết, thì cũng đã kiếm củi, giặt quần áo trả lại hết rồi! Chúng tôi có thể sống đến bây giờ, tất cả đều là tự mình cố gắng!"