Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 335

Chương 335 - Chương 335 -

"Đúng vậy, mẹ Hổ Tử à, Thu Tử và Hạ Hạ cũng không ăn một hạt cơm sợi mì nào của nhà các người. Sao con dâu cô lại nói nhà họ Tiết là ân nhân cứu mạng của hai anh em người ta vậy?" Bà cô vừa ra kia chậc chậc thăm dò nói.

Bà Tiết sắc mặt khó coi nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, con dâu tôi hơi hẹp hòi, nói chuyện không dễ nghe. Nghe người ta nói hai câu về Hổ Tử và Hạ Hạ liền để bụng, phụ nữ mang thai dễ tức giận, nói chuyện lúc nóng giận không suy nghĩ, không thể coi là thật được."

"Thu Tử, Hạ Hạ, hai đứa đừng để bụng. Hai nhà chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, chú thím và Hổ Tử là người như thế nào, các cháu còn không biết sao?"

An Tri Hạ từ phía sau anh trai thò đầu ra: "Cũng bởi vì biết các người là ai nên mới thấy lạnh lòng. Chỉ sợ không phải Đông Vân kia cho rằng nhà họ Tiết là ân nhân cứu mạng của hai anh em chúng tôi, mà là thím mặt dày tự cho là đúng?"

Cô trước giờ không thích chơi xấu, cũng không thích nổi giận, Đông Vân kia nói chuyện không dễ nghe sao? Rõ ràng là vừa chui ra khỏi hố phân mới đúng!

Một câu lòng dạ hẹp hòi một câu phụ nữ mang thai là có thể bỏ qua? Mặt bà Tiết to thật! Chẳng lẽ bà ta không biết thanh danh của phụ nữ ở niên đại này quan trọng đến mức nào sao?

"Tri Hạ, cháu có ý gì?" Bà Tiết giận tái mặt: "Thím và mẹ các cháu có quan hệ rất tốt, thật lòng yêu thương các cháu như con cháu trong nhà. Nhưng cháu phải biết Hổ Tử có rất nhiều chị em, điều kiện nhà thím cũng bình thường, chỉ có thể giúp đỡ các cháu một chút. Không nói là ân cứu mạng thì vẫn còn tình nghĩa mười năm đó chứ?"

An Tri Hạ khẽ xì một tiếng: "Trước khi rời kinh đô tôi bị sốt cao suýt chết. Thím biết tại sao không?"

Bà Tiết thấy mấy ông bà lão hàng xóm đều đang nằm trên cửa sổ hóng chuyện, cũng không muốn tiếp tục nói dóc: "Chuyện của năm ngoái thì làm sao thím nhớ được? Không phải các cháu còn phải về nhà chúc Tết sao? Mau đi đi, đừng để trễ xe đến chiều mai. Hổ Tử, nhanh tiễn Thu Tử và Hạ Hạ. Chờ sang năm có thời gian thì nói chuyện đàng hoàng."

"Anh không được đi tiễn con hồ ly tinh nhà họ An kia!" Đông Vân vừa nói vừa chặn Tiết Quốc Phi vào một góc, duỗi tay nói.

"Hạ Hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" An Tri Thu trầm mặt, gằn từng chữ một hỏi.

"Đúng vậy, mẹ Hổ Tử, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến cô? Tại sao lại không cho người ta nói chứ? Hạ Hạ, cháu cứ nói đi, các cô thím, ông bà ở đây đều làm chủ cho hai anh em cháu!"

"Chuyện lúc trước..." Bà Tiết cười khó coi mở miệng.

"Không được bỏ qua." An Tri Thu nhìn em gái: "Hạ Hạ, em nói ngay trước mặt mọi người luôn đi, rốt cuộc lúc trước xảy ra chuyện gì! Tại sao em phát sốt còn dính líu tới nhà họ Tiết!"

"Lúc đó em sốt đến ngây người rồi, chỉ nhớ mang máng thôi, phải cố gắng nhớ lại, hoặc gặp người quen mới có thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra." An Tri Hạ cắn môi dưới, cảm thấy ngực đau thắt mở miệng nói: "Vừa rồi em chợt nhớ ra, nhưng có lẽ đó đều là những hồi ức không tốt, cho nên em mới tự động che giấu."

"Lúc trước em có thói quen đọc sách, hôm đó vốn định đi kiếm củi, nửa đường lại phát hiện mình không mang sách giáo khoa theo, quay về nhà tình cờ nghe thấy thím Tiết và dì Khang nói chuyện trong phòng."

"Cháu có nghe nhầm không? Thím cũng như các cháu rất ghét Khang Hiểu Hoa, sao có thể nói chuyện với cô ta trong phòng được?" Bà Tiết vội vàng lắc đầu phủ nhận.

"Em nói tiếp đi." An Tri Thu hai mắt đỏ ngầu nhìn em gái.

Bình Luận (0)
Comment