"Tề Quốc Mạnh và Tề Lệ Quyên vốn là thanh niên trí thức đến vùng nông thôn ở ngoại thành kinh đô, cho dù chúng ta thay thế bọn họ, cũng phải đến vùng ngoại thành kinh đô. Nhưng, chính thím Tiết này bình thường luôn đối xử tốt với chúng ta lại giật dây dì Khang, ép buộc chúng ta đến một thôn làng miền núi nhỏ ở Giang Châu cách xa hàng ngàn dặm!"
"Lý do rất buồn cười, là vì con trai bà ta thích em, một cô gái mồ côi không tiền, không quyền lực, không nghề nghiệp, mồ côi mẹ, không muốn cưới ai ngoài em. Bà ta sợ con trai mình ảnh hưởng nên chỉ có thể nhờ người đưa hai anh em chúng ta đi thật xa."
"Ha, nể tình Tiết Quốc Phi lớn lên cùng anh trai tôi từ nhỏ, nếu không tôi cũng chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái. Anh ta đẹp trai hơn anh tôi, hay là thông minh hơn chúng tôi, hay là cao lớn sáng sủa?"
"Một cái bánh ngô nhỏ đen bột chưa lên men, cũng được mẹ chồng nàng dâu các người giấu trong ngực như báu vật, sợ người khác để ý."
"Cô đổi trắng thay đen!" Đông Vân nghe chồng mình bị người khác gièm pha như vậy thì tức không chịu nổi: "Rõ ràng là cô thấy điều kiện nhà họ Tiết chúng tôi tốt, có mấy người chị gái lấy công nhân, được trở thành nhân viên tạm thời, có khả năng giúp đỡ nhà mẹ đẻ. Cha mẹ Quốc Phi nhà tôi đều là công nhân cấp ba, cấp bốn, Quốc Phi lại không có anh em trai, cả con hẻm Hạch Đào này không có nhà nào có điều kiện tốt hơn nhà họ Tiết."
"Tôi thấy rõ ràng là cô ôm ấp yêu thương không thành, còn dội ngược nước bẩn lên người Quốc Phi nhà chúng tôi. Lúc nãy vừa mới vào cổng không phải cô còn gọi to anh Hổ Tử sao? Ai không biết còn tưởng cô đang gọi người yêu đấy!"
"Cô nói thêm một câu nữa xem, mặc kệ cô là phụ nữ mang thai, tôi vẫn sẽ đánh cô răng rơi đầy đất như thường đấy!" An Tri Thu nghiến răng nghiến lợi.
Được em gái kêu gọi chăm sóc da thịt, rèn luyện mỗi ngày, anh ấy là một người đàn ông mà da mặt mùa đông vẫn trắng nõn trơn mềm, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, tràn đầy vẻ đẹp trai rắn rỏi, cộng thêm một năm qua lập gia đình, gánh vác trách nhiệm, cũng trải qua rất nhiều chuyện nên cả người được bao bọc trong sự nam tính ổn trọng trưởng thành.
Sắc mặt anh ấy nghiêm túc, lại có khí chất của cấp trên, khiến Đông Vân sợ hãi không nhịn được im lặng lùi lại một bước.
"À, hoá ra cô gả vào nhà họ Tiết là vì chuyện này. Chậc chậc, nếu nhà họ Tiết thật sự tốt như vậy thì sao lại bị một đứa mặt ngựa như cô cướp trước?"An Tri Hạ lạnh lùng chậc chậc nói.
"Cô, cô, tôi có công việc, làm nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị Hạch Đào, mỗi tháng có thể nhận được mấy chục tiền lương, căn bản không cần để ý đến chuyện này!" Nói đến đây Đông Vân cực kỳ tự tin, cũng rất có cảm giác vượt trội: "Cái này gọi là môn đăng hộ đối."
An Tri Hạ không nhịn được bật cười ha ha: "Thật xin lỗi, người ta đều là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, hoặc là cải trắng thơm ngon bị heo ủi. Tôi thấy hai người đúng là heo ủi phân trâu, còn tự cho mình là hoa tươi, cải trắng thơm ngon nữa."
"Tôi thật sự không nhịn được, phá vỡ giấc mơ ngọt ngào của các người rồi! Xin lỗi, xin lỗi, các người cứ tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày, để tôi cười thêm chút nữa nhé."
Những người xung quanh nghe vậy không khỏi vui vẻ, bất kể là công nhân bình thường hay công nhân thời vụ, người nhà họ Tiết cũng không ai rảnh rỗi ở nhà, nên hai năm qua vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại cưới về một cô con dâu nịnh hót, đúng là không phải người một nhà thì không ở chung một nhà.
Hai người này ăn chút đồ ngon cũng không biết ăn lén, làm bọn trẻ cả sân thèm ăn kêu khóc đòi đổi. Mỗi khi nhà họ Tiết mua được thứ gì tốt cũng đem đi khoe khoang khắp nơi.
Người ưu tú không thể giả vờ, mà là được mọi người công nhận. Nghe được An Tri Hạ thẳng thừng phản bác, mọi người đều thoải mái, cổ động cười to theo.