Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 337

Chương 337 - Chương 337 -

Tiết Quốc Phi đỏ mặt ấp úng nói: "Hạ Hạ, anh, anh chưa từng ghét bỏ em. Em, sao em..."

Lời này vừa nói ra, An Tri Thu rốt cuộc cũng không thể kìm nén cơn tức giận nữa, anh ấy tiến lên một bước, túm Đông Vân đẩy vào lòng bà Tiết, sau đó quay người đấm một quyền thật mạnh vào Tiết Quốc Phi: "Hôm nay coi như tôi đã thấy được bộ mặt thật của nhà họ Tiết các người! Dù em gái tôi có tệ đến đâu, cũng không đến lượt cậu ghét bỏ!" Anh ấy không đánh được hai người phụ nữ kia, vậy thì chồng và con trai của bọn họ phải nhận thay lửa giận.

Tiết Quốc Phi chỉ cao hơn An Tri Hạ một chút, khoảng một mét bảy, nói trắng ra, chiều cao như vậy ở thế hệ sau chỉ thuộc hạng hai. Anh ta được gia đình chiều chuộng từ bé, có gì ngon cũng ăn vào bụng, thời đại này béo được như vậy cũng không dễ dàng gì. Nhưng tuy anh ta béo, lại chưa bao giờ làm việc nặng, da thịt mềm nhũn không có tí sức lực nào, đâu có cửa làm đối thủ của An Tri Thu, chỉ biết chỉ lấy tay che lại, hét lên: "Đau quá, đau quá, Thu Tử, sao cậu lại đánh tôi? Ở con hẻm Hạch Đào này chỉ có mình tôi sẵn sàng chơi với các cậu, tốt với các cậu. Đây là sự thật, nhà các cậu loạn như vậy, cho dù Hạ Hạ xinh đẹp cũng không ai dám cưới cô ấy."

"Tôi còn chưa ghét bỏ hai người, cậu xem cô ấy nói tôi thế nào đi?"

"Cậu làm anh trai cũng đâu thể mù ra mặt! Nếu thím An ở đây, chắc chắn đã lấy gậy đánh cậu rồi!"

"Đừng đánh nữa, đau..."

"An Tri Thu, mau dừng tay cho tôi!" Bà Tiết đau lòng, đẩy Đông Vân đang hoảng sợ sang một bên, tiến tới muốn nắm cổ An Tri Thu: "Quốc Phi đối xử tốt với các người như vậy, sao các người dám đánh nó."

An Tri Hạ tiến lên hai bước, siết chặt cổ tay bà ta: "Trước đây chúng tôi sống trong cảnh hỗn loạn, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, được dì Khang rèn cho tính chịu đựng."

"Nếu không phải nể tình bà có quan hệ tốt với mẹ tôi, thì chúng tôi cần gì cái bánh ngô chó còn không thèm ăn nhà các người? Lúc nào các người cũng cảm thấy mình đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, mỗi lần chúng tôi đi đốn củi giặt quần áo cho nhà các người, sao lúc đó bà không nói lời tử tế ngăn cản, sao phải chờ chúng tôi làm xong mới đạo đức giả nói mấy câu khách sáo."

"Chúng tôi không ngu nên ăn hai ba lần rồi cũng không cần nữa. Chỉ có như thế mà các người nhớ mãi không thôi? Vậy năm ngoái chúng tôi gửi cho nhà các người một rương thịt rừng thì sao, đủ làm ân nhân ba đời nhà các người chưa?"

"Được lắm, chúng tôi cho các người ăn là sai? Được, cậu đổ thừa cho tôi thì tôi nhận." Bà Tiết tức giận, vẫn không quên nháy mắt với con dâu sau lưng An Tri Hạ: "Nhưng Quốc Phi nhà chúng tôi không động chạm gì các người, sao các người lại đánh nó? Là ức hiếp nhà chúng tôi sao?"

Đang nói chuyện, khóe môi An Tri Hạ cong lên, cảm nhận được gió sau lưng, cô lập tức tránh ra, còn tiện tay kéo anh trai đang tức giận sang một bên, lớn tiếng nói: "Các cô bác ông bà, mọi người hãy làm chủ cho chúng cháu. Chúng cháu không làm gì hết!" Người đã đi xa tới giữa sân.

Không có điểm tựa là An Tri Hạ, Đông Vân giương nanh múa vuốt, dùng sức quá mạnh không thể giữ được đà, những chiếc móng tay dài xinh đẹp không phải làm việc nhà đâm thẳng vào má bà Tiết. Cả hai cùng ngã ra sau, đè chặt Tiết Quốc Phi đang định đứng dậy.

Ba người cùng nhau gào ầm lên, thê thảm như lợn trong lò mổ. Ồn ào như thế, thu hút đám người trong sân không còn muốn rình coi sau cửa sổ nữa, mà trực tiếp đi tới hóng chuyện công khai.

Bình Luận (0)
Comment