"Hạ Hạ, chúng tôi mắt không mù, tai không điếc, vợ Hổ Tử tự mình lao tới. Chậc chậc, mang thai còn hung dữ như vậy." Một bà thím chậc chậc cao giọng lắc đầu nói.
Những người hàng xóm bên cạnh xắn tay áo, đằng sau là một chuỗi trẻ con chảy nước mũi chen chúc chui vào cổng, có người còn dứt khoát trèo lên tường sân, rướn cổ xem kịch.
Đám người hú hét một hồi, bà Tiết cố nén cơn đau, kéo tay con dâu ra khỏi má mình, cảm giác được mấy dòng máu nóng hổi lăn trên má. Bà ta vừa tức vừa đau trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhớ tới cháu trai trong bụng con dâu nên không dám ngất xỉu: "Đông Vân, bụng của con sao rồi? Có đau không?"
Đông Vân sợ hãi hét lên, cô ta mặc rất nhiều quần áo mùa đông, lại có tay chân chống đỡ nên bụng không sao. Nhưng bắt gặp ánh mắt của mẹ chồng, con ngươi lập tức đảo lên, tiếp tục hét thảm: "Ôi da, ôi da bụng tôi đau quá, An Tri Hạ, con hồ ly lòng dạ đen tối này! Vì muốn lấy Quốc Phi nhà tôi mà cũng dám ra tay với đứa bé trong bụng tôi!"
"Đau chết đi được, mọi người mau tới phân xử cho chúng tôi. Hai anh em nhà họ An này vừa về đã đến nhà chúng tôi làm ầm ĩ, bây giờ còn đánh cả người già với phụ nữ mang thai."
"Đông Vân, đừng làm mẹ sợ, cái thai trong bụng con là đứa bé đầu tiên của nhà họ Tiết, nếu không giữ được thì những đứa sau cũng bị ảnh hưởng." Bà Tiết vội vàng sợ hãi nói: "Thu Tử, Hạ Hạ, thím cầu xin các cháu, năm hết Tết đến rồi các cháu đến làm ầm ĩ gì vậy? Các cháu mới về nông thôn một năm, sao đã học được thói hư tật xấu đánh người rồi?"
"Các cháu nhìn chị dâu mà xem, có khi bị động thai phải đến bệnh viện nữa. Nhưng làm gì có ai chưa ra giêng đã đến bệnh viện rước xui về nhà?"
"Vậy bà muốn thế nào?" An Tri Hạ ngăn anh trai lại, mặt vô cảm hỏi.
"Muốn thế nào? Đương nhiên là phải nằm trên giường dưỡng thai rồi, cơ thể tôi vốn yếu đuối, bây giờ có khi phải nằm đến tận lúc sinh. Phụ nữ sinh con xong sức khỏe kém, phải chăm sóc thêm nửa năm nữa. Mỗi ngày hai bát trứng gà đường đỏ, một bữa canh thịt gà, hai lạng thịt và một cân ngũ cốc. Bỏ đi, các người đưa một nghìn đồng là được." Cô ta giả vờ yếu ớt nói: "Lỡ như cái thai này gặp vấn đề, cũng là đứa bé duy nhất, sau này con tôi không có ai chống lưng bị người khác bắt nạt, cũng không liên quan gì đến các người nữa."
"Mẹ Hổ Tử, con dâu cô đúng là cái gì cũng dám nói, mình tự ngã đánh mẹ chồng, đè ép chồng, còn đòi hỏi tiền dinh dưỡng của người ta. Nghĩ chúng tôi là không khí sao?" Đám người không nhìn được nói.
"Trước đây tôi còn tưởng người nhà họ Tiết tốt đẹp lắm, không ngờ lại là loại hai mặt, bắt nạt con nhà người khác mà giữ khư khư thanh danh bản thân. À, mấy tháng trước tôi còn nghe cô ta nói hồi đó mình chăm sóc hai anh em nhà họ An cỡ nào, bây giờ người ta ở nông thôn biết ơn nên gửi một đống đồ nhân dịp Trung Thu. Lúc đó nhà bọn họ ngày nào cũng có mùi thịt, làm lũ trẻ con thèm ăn khóc lóc kêu gào."
An Tri Hạ cười lạnh nói: "Cô bác, ông bà, mọi người hãy phân xử cho hai anh em chúng cháu. Trước đây khi mẹ cháu còn sống, nhà chúng cháu khá giả hơn nhà họ Tiết rất nhiều. Thím Tiết chỉ là công nhân tạm thời lương mười mấy đồng, nếu không phải mẹ tôi nhất quyết không làm chủ nhiệm, giữ một suất công nhân chính thức cho bà ta thì nhà họ Tiết được như ngày hôm nay sao?"
"Nhưng thím Tiết đã làm gì? Trẻ con cũng có lòng tự trọng, không phải chó hay mèo mà ném một cái bánh ngô là có thể ôm ngực nhìn đối phương lắc đầu vẫy đuôi biết ơn, để bà tùy ý đánh giết."
"Con mình có suy nghĩ bẩn thỉu với em gái hàng xóm, bà không dạy dỗ lại con trai thì thôi, còn ra tay với hai anh em chúng tôi nữa."