Nhìn cha An đối xử dịu dàng yêu thương với đứa bé như vậy, An Tri Thu thật sự rất ghen tị, nhưng anh ấy cũng đã hoàn toàn hết hy vọng. Quá khứ vĩnh viễn đã qua đi, cuối cùng cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.
Cha An làm sao có thể nhận ra được cảm xúc của đứa con mình, ông chỉ cảm thấy có một ngọn lửa tà ác nổi lên, tức giận đến run người, nhưng vẫn nhớ khống chế âm lượng và giọng điệu, cắn răng quát nhẹ nói: "An Tri Thu! Trong người con có chảy dòng máu của cha, thì vẫn là con trai của cha! Sao cha có thể không can dự được vào cuộc sống của hai đứa chứ? Cha nói cho con biết, đừng tưởng con trưởng thành rồi, cánh đã cứng.
Nếu con muốn cùng em gái trở về thành thị, thì không phải nên dựa vào cha để giúp hai đứa chạy tiền và quan hệ hay sao?
Trừ khi bọn con ngu ngốc muốn sống cả đời trong núi, thì vĩnh viễn đừng hòng quay trở lại!"
An Tri Hạ vừa đẩy cửa đi vào thì nghe được câu nói này của cha An, nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh trai, ngồi xuống trên ghế, cười nhạo nói: "Ồ? Thế nào tôi lại không biết ông đồng chí An đây có bản lĩnh này nhỉ? Ông cả đời làm công nhân nhà máy sơn, nhờ vào thâm niên làm việc mới leo lên được vị trí bậc thầy cấp bốn. Ở nhà máy thì vâng vâng dạ dạ, về đến nhà liền diễu võ dương oai hay sao?
Ông thật sự là lấy tiền ra để chạy quan hệ mà!
Chậc chậc, tôi quên mất, tiền của ông đều bị người vợ giữ lấy cả. Nhất định lúc đó bà ta nói là không tiền để chi tiêu phải không? Hèn gì hai đứa con của gia đình đó có thể dễ dàng tìm được việc làm, không biết là lấy tiền ở nơi nào.
Thời buổi này mà không có tiền, thì không có cách nào xin vào được đâu.
Ông đồng chí An à tôi hỏi ông, ông làm thế nào để giúp chúng tôi tạo mối quan hệ?"
"Cha là cha của con, mà giờ một tiếng cha con cũng không muốn gọi sao?" Nhìn người vừa xa lại vừa quen thuộc, một cô gái trắng trẻo xinh đẹp có chút vẻ cao ngạo, cha An cảm thấy trong lòng đau nhói, tựa như ông có thể thông qua đôi mắt mờ mịt của mình nhìn thấy được cô gái xinh đẹp kiều diễm năm xưa. Ông ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: "Các con cứ yên tâm, cho dù cha có phải liều cái mạng già này, cũng sẽ đưa tụi con trở về thành thị!"
An Tri Thu lạnh nhạt nói: "Nếu trước kia ông nói như vậy, chúng tôi còn có thể cảm kích, nhưng giờ thì, đã không cần nữa." Anh ấy đứng lên, từ trong bao tải lấy ra một số thứ: "Đây là rượu Mao Đài, lúc trước ông thích uống, mẹ cũng thường hay mua cho ông.
Ông không thích đồ ngọt, nên tôi không có mua, toàn bộ tiền và phiếu đều đổi thành thuốc lá.
Có hai bao thuốc lá Trung Hoa, sáu bao đầu lọc thuốc lá Bắc Kinh, nếu thấy đắt thì ông đưa đi chia sẻ với đồng nghiệp, còn thấy rẻ thì tự mình hút. Hơn nữa nhà đông trẻ nhỏ, ông vẫn nên bớt hút một chút, thân thể khỏe mạnh thì mới chăm sóc tụi nhỏ thêm mấy năm.
Áo bông trên ông mặc cũng đã bảy tám năm rồi, cũng không còn giữ ấm được nữa. Đây là quần áo vải bông mà Hạ Hạ đã chọn cho ông, chắc là vừa người với ông. Ông tự dùng lấy mà mặc, đừng có mà ngu ngốc mà đưa ra ngoài. Nếu không, lần sau bọn tôi liền đi tay không mà tới.
Tôi sẽ cùng em gái dựa vào năng lực của mình trở về thủ đô, và làm việc ở quận Đông Thành, ngày lễ hay tết sẽ gửi tiền về cho ông. Mà còn nữa, năm ngoái tôi đã kết hôn rồi, chờ cô ấy trở về thủ đô, tôi sẽ đưa cô ấy ra mắt ông.
Thân thể ông khỏe mạnh, thì bọn tôi mới có thể yên tâm. Mùa đông đến nhanh, nên bọn tôi không ở lại dùng cơm, đỡ phải lái xe đi về mà không tìm thấy đường."
Nhìn một bàn đầy đồ đạc, cằm cha An run dữ dội, bàn tay run rẩy mà chạm vào từng món đồ, nghẹn ngào nói: "Các con, thật xin lỗi, tại cha không có năng lực..."
Hai người không có hứng thú muốn nghe tiếp, quay lưng mở cửa đi ra ngoài.
"Chờ đã." Cha An ôm đứa nhỏ chạy tới, "Các con, lần sau các con đến là khi nào? Để cha mua thịt trước, rồi ba cha con mình ăn một bữa cơm ngon. Nếu các con không thích ăn cơm ở nhà, thì chúng ta có thể ra tiệm."
"Bọn tôi còn làm việc, có thể là kỳ nghỉ không chừng, để xem xét thế nào." An Tri Thu hơi ngẩng cổ lên, nhàn nhạt nói một câu, song liền kéo em gái lên xe rời đi.