Trước khi bọn họ rời khỏi Bắc Kinh, cha An và Khang Hiểu Hoa dẫn theo cặp song sinh bảy tuổi đến căn phòng ngủ phía đông, Tề Lệ Quyên ở căn phòng nhỏ cách đó, ngủ ở trên giường An Tri Hạ. Tề Quốc Cường ở tại phòng phía Tây, ngủ trên giường của An Tri Thu, mà hai anh em nhà họ An thì ở trong căn phòng nhỏ phía Tây rộng năm mét vuông, giường của An Tri Hạ là dùng tấm ván cửa cũ nát được chống đỡ bằng gạch.
An Tri Thu biết nam nữ khác biệt, nên anh ấy liền cuộn tròn ngủ ở trên ghế.
Hiện tại anh trai và chị dâu của Khang Hiểu Hoa cũng dắt theo bọn trẻ vào ở, mẹ Khang cũng lấy danh nghĩa là đến chăm bọn nhóc mà theo tới. Phòng ốc bị chia lại một lần nữa, phòng chính đặt hai chiếc giường, nhìn trông có vẻ thật chật chội và chen chúc. Cũng may là hôm nay người nhà họ Khang về quê thăm người thân, chỉ có cha An trong phòng đang cúi đầu dỗ dành bọn nhỏ, khuôn mặt đã trải qua năm tháng kia đang hiện lên nét từ ái của người cha.
Nhìn thấy An Tri Thu tới, ông ta có chút kích động mà cúi người xuống nhưng vẫn không đứng lên, nhìn chăm chú vào đứa con trai cao lớn uy nghiêm của mình dưới ánh đèn, thấp giọng hỏi: "Con về rồi à? Em gái con đâu? Tại sao không gửi thư cho gia đình trước, để cha đi đón các con."
An Tri Thu tùy tiện ném bao tải sang một bên, ngồi xuống ghế dựa, liếc nhìn hai đứa bé mới được hai tháng kia, nhướng mày: "Đã già rồi mà còn có con? Năng lực của cha cũng không tồi, chúc mừng cha!"
Cha An sắc mặt trầm xuống mà quát lớn: "Sao con có thể nói năng kiểu đó với cha?"
Vừa dứt lời, đứa bé nằm trong lòng ngực bắt đầu khóc òa lên, ông ta lập tức à ơi vỗ nhẹ dỗ dành, chờ đến khi đứa nhỏ bình ổn nức nở trở lại, thì nhỏ giọng nói: "Cha biết con hận cha vì đã để cho hai anh em con xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, nhưng mỗi nhà đều phải làm như vậy, nếu các con không đi thì Quốc Cường và Lệ Quyên đi mà đúng không? Các con còn nhỏ, có thể kéo dài được hai ba năm, nhưng bọn nó đã lớn tuổi, đến lúc phải nói chuyện cưới xin, nên không thể rời đi được.
Mấy năm gần đây dì Khang có chút bất công với các con, đó là bản chất của con người, nhưng không phải tụi con vẫn trưởng thành rất tốt đó sao?"
An Tri Thu nghe xong cảm thấy mười phần mỉa mai: "Ông đúng thật là một người cha tuyệt vời, biết rõ dì Khang thiên vị con mình, vì sao ngày thường ông không chăm sóc chúng tôi nhiều hơn? Chỉ cần ông làm được như vậy, ông bảo chúng tôi đi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức cũng tuyệt đối không nói hai lời!
À, yêu cầu của ông đối với người vợ thứ hai cũng thật thấp, chỉ cần không giết chết anh em bọn tôi, thì thế nào cũng được đúng chứ?"
Cha An xấu hổ tức giận đến mặt đỏ bừng lên: "Con không thể nói chuyện với cha đàng hoàng được hả! Mới có một năm, sao con lại trở nên thế này? Trước đây..."
"Trước đây hai anh em bọn tôi cần dựa vào ông để kiếm cơm, hộ khẩu còn đứng tên ông tất nhiên là phải cố kỵ chút rồi, sợ chọc tới ông lại bị ông đem bán, nhưng kết quả thế nào? Bọn tôi vẫn là bị đuổi đi.
Bây giờ thì khác rồi, bọn tôi đã cắt hộ khẩu ra ngoài, nói dễ nghe một chút thì chính là phân nhà, theo cách nói ngày xưa thì là trắng tay, rời ra khỏi nhà. Còn về ông, cũng chỉ là cha bọn tôi thôi, đâu thể giống như trước kia can thiệp nhiều vào cuộc sống sinh hoạt của bọn tôi!" An Tri Thu giả vờ mình thờ ơ mà nói như thế, nhưng lúc này dù có đứng ngược ánh sáng cũng không thể giấu đi được nỗi buồn cùng bi thương tột độ của anh ấy.
An Tri Thu đã trưởng thành và kết hôn, cũng đã mạnh mẽ gánh cả bầu trời rộng lớn cho hai người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời anh ấy. Nhưng anh ấy cũng là đứa con luôn mong muốn mình được hạnh phúc, mẹ anh ấy đã để lại cho anh ấy những ký ức dịu dàng đẹp đẽ biết bao, nhưng bà đã đột ngột ra đi, mà người cha mỗi ngày tan làm sẽ ôm anh ấy cùng em gái, lục lọi trong túi lấy ra kẹo đường, bánh quy cũng ngày càng trở nên xa lạ.