Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 348

Chương 348 - Chương 348 -

Không biết từ lúc nào An Tri Hạ đã đứng phía sau: "Dì Khang à, sao dì cứ phải giả bộ làm gì, nói một đằng nhưng làm một nẻo để người ta tìm ra sơ hở thì không còn chút mặt mũi nào đâu! Mọi người đều có mắt cả, cũng có đầu óc để suy nghĩ, chưa đến lượt dì nói mấy câu là có thể điều hướng dư luận được.

Không đề cập đến việc trước kia, chúng tôi không được ăn, không được uống, cũng không có quần áo để mặc, còn con gái dì ăn ngon, mặc đẹp, chơi đùa khắp nơi, chỉ cần nhìn hai anh em chúng tôi phải đến vùng nông thôn Giang Châu xa xôi, còn hai đứa con gái của dì lại trở thành công nhân là đủ hiểu.

Ai thật ai giả, người ta nhìn một cái đã hiểu ngay, dì đừng ở đây khua môi múa mép, bêu xấu thanh danh hai anh em chúng tôi làm gì. Dì coi mọi người là đứa bé ngốc sao, dì nói cái gì thì mọi người phải tin cái đó ư!"

Trên mặt bọn họ đã đầy vạch đen, bọn họ không phải đứa trẻ ngốc nghếch không hiểu sự đời, chỉ cần động não suy nghĩ một chút đã hiểu rõ ý tứ của An Tri Hạ, bọn họ ngay lập tức tranh luận với Khang Hiểu Hoa: "Đúng là mẹ kế giả dối, kỹ nữ còn đòi lập đền thờ ư. Cả ngày cứ giả nghèo giả khổ, khắt khe với hai đứa nhỏ kia, còn con ruột của mình lại trắng nõn, hồng hào.

Nói cái gì mà tụi nhỏ vốn trắng trẻo từ nhỏ nên mới có làn da đẹp như vậy, hừ, vậy là bà chưa nhìn thấy Thu Hòa, mẹ ruột của Tri Hạ như nào rồi, đó mới là người xinh đẹp như minh tinh trên TV ấy.

Bà nhìn đi, không có bà khắt khe giáo huấn, hai đứa nhỏ lớn lên trông đẹp trai, xinh gái như vậy cơ mà?"

"Chúng tôi không mù cũng không điếc, ai có thể tin mấy lời nói bà nói là thật hay giả? Thế thì có khác gì với người mù, kẻ điếc đâu? Xóm nhỏ này chỉ có mình Khang Hiểu Hoa thông minh, còn những người khác đều là những kẻ ngốc chắc."

Khang Hiểu Hoa hiếm khi bị vạ miệng, không ngờ chỉ mới đi một vòng quanh xóm đã bị cái miệng của con bé An Tri Hạ kia hô hoán, lan truyền khắp nơi. Mọi người không hề sợ hãi, càng nghiêng về phía cô, nhiệt tình chỉ trích bà ta.

Bà ta thay đổi suy nghĩ, ngượng ngùng bật cười: "Dì, dì chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi mà, ngược lại là con ấy, nói năng bừa bãi như vậy, sau này không dễ tìm được nhà chồng ưng ý đâu.

Nếu dì thật sự tàn nhẫn như vậy, anh em tụi con còn có thể đứng ở đây được nữa sao?

Được rồi, không phải hai đứa đi đường mệt mỏi lắm rồi ư? Mau về nhà với cha con nói chuyện tâm sự đi, mẹ đưa anh trai con đi mua thuốc rồi tạt qua cửa hàng xem có món gì ngon hay không!"

Nói rồi, bà ta túm tay đứa con trai đang la hét đầy đau đớn, mau chóng rời đi.

An Tri Hạ mỉm cười lấy hộp kẹo trái cây từ trong túi ra, nhét vào tay mỗi người hai cái: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ, anh trai cháu vừa mới kết hôn, đây là kẹo mừng ạ. Chờ đến khi chị dâu cháu tới rồi lại phát kẹo cho mọi người thêm lần nữa nhé!"

Sau khi nhận được hai viên kẹo, mọi người vui vẻ nói lời chúc mừng rồi hỏi thăm vài câu về cô dâu mới, bày tỏ sự đồng tình, lo lắng. Đón nàng dâu mới về vùng nông thôn, chẳng lẽ hai anh em nhà bọn họ định cắm rễ ở vùng nông thôn này sao? Cũng đúng thôi, tiền tài và người nhà họ An đã đủ thu hút sự chú ý của bọn họ rồi, làm gì còn thời gian quản lý hai đứa nhỏ không có mẹ này?

An Tri Hạ không nhiều lời, tiễn mọi người rời đi rồi mới quay trở về nhà.

Lúc ấy, cha An và mẹ An đều là công nhân viên, kết hôn xong được phân tới nơi này, đó là một căn nhà nhỏ với khoảng sân ngay chính giữa. Tuy chỉ có một cửa nhưng bên trong còn có một gian nhà chính và hai phòng ngủ. Sau khi cha An tái hôn, con cái nhiều hơn, hai gian phòng ngủ kia cũng được ngăn cách bằng mấy tấm gỗ thành những gian phòng nhỏ hơn.

Bình Luận (0)
Comment