Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 347

Chương 347 - Chương 347 -

"Con đang nói bậy cái gì thế? Quốc Cường đã có tên trong sổ hộ khẩu nhà họ An, thằng bé chính là anh trai của hai đứa mà. Tuy thằng bé là con trai của dì, tính tình có chút nóng nảy, lại có điểm độc đoán nhưng tuyệt đối không phải như những gì các con đã nói!" Khang Hiểu Hoa vội vàng biện giải, trước kia trong nhà vốn đông con cái, con gái không muốn gả chồng cũng phải gả chồng nhưng trong vòng một năm lại đây, quốc gia thay đổi khác đi, con gái có quyền tự do lựa chọn hôn nhân.

Bà ta không thể để hai đứa nhãi ranh nhà họ An phá hỏng chuyện chung thân đại sự của Quốc Cường được!

"Dì Khang sai rồi, chúng tôi đã cắt tên ra khỏi hộ khẩu. Các người đang ở chung hộ khẩu với cha tôi mà thôi nên hai người không có quyền diễu võ dương oai trước mặt anh em chúng tôi. Mẹ chúng tôi đã mất từ lâu, sao lại có thêm một người anh trai nữa được?" An Tri Hạ hừ lạnh bật cười, nghiêng đầu nhìn đám người nhà họ Khang phía bên kia.

Tuy cùng mang họ Khang nhưng bọn họ không có chút quan hệ gì với Khang Hiểu Hoa cả. Khang Hiểu Hoa là người họ Khang ở vùng nông thôn gần thủ đô, còn tổ tiên nhà họ Khang chính gốc di cư từ Thượng Hải đến đây, bọn họ vốn là những địa chủ có tiếng nhưng vì gia đình họ đã quyên tặng tài sản cho nhà nước, quyết tâm từ bỏ xã hội cũ nên mới thành công trốn thoát.

Gia đình nhà họ Khang vốn không có quá nhiều con cháu nối dõi, trước đó còn trải qua chiến loạn, rất nhiều người trong nhà đã ra đi, chỉ còn lại hai bà cháu sống nương tựa vào nhau. Bà cụ Khang cắn răng mang theo đứa cháu nhỏ và số tiền tích cóp còn lại đến thủ đô, thay đổi thân phận thuê một gian phòng nhỏ, mỗi ngày bà ấy dán bao diêm, quét đường rồi giặt quần áo cho người ta, miễn cưỡng sống qua ngày, tuy nơi này hơi nghèo khó nhưng không có ai biết bà cụ Khang và cháu trai là người đến từ Thượng Hải cả.

An Tri Hạ biết nhiều chuyện như vậy, cũng là nhờ mẹ của nguyên chủ thuận miệng kể lại. Hóa ra mẹ An không phải là dân thủ đô chính gốc mà cũng đến từ một gia đình giàu có ở Thượng Hải, đã từng gặp mặt bà cụ Khang trước đây. Mẹ An muốn cô đối xử tốt với hai bà cháu nhà họ Khang kia, không cần quá thân cận nhưng không được mang thành kiến giống như những người khác, kỳ thị bọn họ ra mặt.

Ngược lại, bọn họ còn giúp đỡ hai bà cháu kia không ít, mặc dù chỉ có một bát cơm, một bát ngô hay một cái bánh nhỏ cũng đã là quá tốt với nhà họ Khang rồi.

"Bà Khang, em Khang, cháu và anh trai đã trở lại rồi đây." An Tri Hạ nói rồi lấy một tay nải bằng vải bông nặng trĩu từ bao tải ra ngoài, đưa cho bà cụ Khang: "Bà Khang, chúc bà năm mới vui vẻ!"

Bà cụ Khang vốn là một bà cụ vui vẻ, tích cực, dưới con mắt trông mong của tất cả mọi người, bà ấy không từ chối, mỉm cười gật đầu đón nhận: "Đứa trẻ ngoan, trở về là tốt, trở về là tốt rồi. Đợi lát nữa con qua chỗ bà già này ngồi chơi nhé."

Thằng bé Khang mới mười bốn tuổi, lớn lên mảnh khảnh, xương gò má hơi nhô cao nhưng không thể che giấu vẻ ngoài điển trai của mình. Cậu ấy thẹn thùng nở nụ cười, gật đầu gọi cô một tiếng "Chị Hạ", ánh mắt sạch sẽ, sáng ngời, dường như cuộc sống sinh hoạt không hề khó khăn chút nào.

An Tri Hạ đáp lại, còn An Tri Thu xách bao tải lên, cũng mỉm cười chào hỏi gia đình nhà họ Khang, sau đó lôi kéo em gái rời đi.

Khang Hiểu Hoa hung hăng nhìn chằm chằm theo bóng dáng bọn họ, lôi kéo con trai đến trạm y tế gần đó, trên đường đi còn khóc lóc kể lể với đám hàng xóm xung quanh: "Làm mẹ kế cũng quá khó khăn rồi, đến cả việc đối xử tốt với con trai ruột của mình cũng bị bọn chúng nói tôi bất công, thậm chí còn dung túng cho Quốc Văn, Quốc Võ. Mọi người nhìn đi, hai đứa nó vừa mới trở về đã đánh ngã anh trai nó rồi lớn tiếng với mẹ kế như thế nào. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng là vợ hợp pháp của cha bọn chúng, là trưởng bối của tụi nhỏ mà! Tôi còn muốn dạy bọn chúng phải kính già yêu trẻ, hiểu rõ lễ phép, còn chưa kịp nói ra thì bọn chúng đã tỏ vẻ mình là người chịu oan ức. Nhưng tôi không phải loại người như vậy mà!"

Mọi người nghe xong chỉ cười một tiếng, không ai nói tiếp.

Bình Luận (0)
Comment