"Ái chà, nhà Chí Bình à, có vẻ hai chân của anh không được nhanh nhẹn lắm nhỉ? Trận ồn ào bên này sắp kết thúc mới thấy các người ra tới đây? Là do nhà các người có Quốc Cường chống lưng nên cảm thấy việc gì cũng có thể giải quyết sao?" Một bà thím mỉm cười vô tội nhưng lại tỏ vẻ coi thường đối phương.
"Chân của người ta còn dựa vào tâm trạng tốt xấu đó mà, khi nào muốn lợi dụng thì người còn chạy nhanh hơn cả lúc chạy trốn, còn lúc con cháu trong nhà bị người ta khinh nhục thì lại ra sức chối bỏ?" Một bà thím khác đứng bên cũng nói thêm vào.
Mọi người bật cười vui vẻ, từ khi hai anh em nhà họ Tề bắt đầu có công việc ổn định, rồi từ khi Khang Hiểu Hoa hoài thai, công việc của bà ta bị chị dâu thay thế, toàn bộ nhà họ An trở thành thiên hạ của bà ta, tính tình chanh chua, hung hãn lại thích lợi dụng người khác dần bị bộc lộ, không ít lần bà ta còn lợi dụng Tề Quốc Cường để mang đồ tốt về nhà.
Mà ngay lúc này, bọn họ lại cực kỳ khôn kéo, sẽ chiếm được lòng người, không mang quá nhiều đồ vật về nhà, đồng thời gây dựng mối quan hệ với hai anh lính canh khác. Mọi người cũng không vì chút đồ vật nho nhỏ này mà làm phiền các đồng chí cảnh sát, hơn nữa nếu chọc phải đám người hẹp hòi kia thì còn phiền phức hơn, nên chỉ có thể im lặng thừa nhận. Một, hai lần như thế càng cổ vũ khí thế đám người Tề Quốc Cường, dần dần cũng biến thành nước ấm nấu ếch xanh, mọi người dần đánh mất ý chí phản kháng chiến đấu, ngược lại còn có chút sợ hãi bọn họ.
Sau lưng kẻ bắt nạt đều có người dung túng, bao bọc mà!
Khang Hiểu Hoa đâu còn quan tâm tới lời trêu chọc của mọi người nữa chứ, thấy con trai lớn của bà ta đang bị người ta đè trên mặt đất, bà ta lập tức cầm cây chổi ở góc tường đánh đuổi người ta: "Các người định làm gì? Định bắt nạt con cái nhà tôi sao? Quốc Cường nhà chúng tôi có liên quan gì đến mấy người chứ!"
An Tri Thu không né tránh, chờ đến khi cây chổi kia sắp lao đến trước mặt thì mới nhảy sang bên cạnh. Đầu chổi vốn rất cứng, nếu xoẹt qua người chắc chắn sẽ để lại vết thương. Khang Hiểu Hoa muốn dừng động tác lại nhưng đã chậm một bước, cây chổi cứ thể rơi xuống mặt Tề Quốc Cường rồi xẹt qua tay anh ta, để lại mấy vết thương ngang ngang dọc dọc vô cùng thê thảm...
Đau đớn đến mức Tề Quốc Cường phải gân cổ gào thét không thôi! Mọi người đứng xem đều cảm thấy đau đớn thay cho anh ta, chắc vết thương không quá nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là một vết xước nhỏ nhưng diện tích lại khá lớn mà thôi. Chỉ là loại cảm giác này vẫn vô cùng đau đớn, khó có thể chịu đựng được nên anh ta mới la hét không ngừng.
Bà ta vội vàng ném cái chổi đi rồi lao về phía Tề Quốc Cường, tay chân luống cuống không biết để vào đâu, tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ bừng, cắn răng quay đầu, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người kia, một chậu nước lạnh lập tức đổ xuống đầu, bà ta chỉ có thể cắn răng nuốt giận.
Bà ta hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ bừng cố đè nén cơn tức giận tràn ngập trong cổ họng, bà ta lắp bắp kinh ngạc hỏi: "An, Tri Thu, Tri Hạ? Hai đứa, sao hai đứa lại về đây?"
An Tri Hạ mỉm cười: "Sao vậy dì Khang, dì không chào đón chúng tôi trở về à?"
Việc gì cũng phải làm quen, Khang Hiểu Hoa có muốn vứt bỏ cũng không dễ gì thay đổi được. Hơn nữa, còn ba nghìn đồng tiền mà hai người bọn họ mang trên người, bà ta sẽ không dễ dàng đẩy bọn họ đi được nên bà ta nở nụ cười giả lả: "Sao lại thế? Nếu cha con biết con đã trở về chắc cũng vô cùng vui vẻ. Hôm kia cha con còn nhắc mãi, giờ nhà mình cái gì cũng có đủ, chỉ thiếu hai anh em con mà thôi. Thế nhưng, các con có thể giải thích cho dì Khang biết được không, vì sao mới trở về đã đánh anh trai con thành như này vậy?"
"Cha anh ta họ Tề, anh ta không phải là anh trai chúng tôi. Hơn nữa, có anh trai nào cả ngày chỉ nhớ thương em gái mình không? Anh ta còn là người sao?" An Tri Thu lạnh lùng trả lời.
An Tri Hạ chớp mắt, lật xem lại ký ức của nguyên chủ, quả thật đã từng có vài lần ghê tởm như thế, khó trách cô gái này tùy tiện tìm tạm nơi trú thân, bất kể là mùa hè hay mùa đông cũng không muốn về nhà.