"An Tri Thu, biết điều thì mau thả tao ra, nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!" Tề Quốc Cường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ là gương mặt anh ta bị An Tri Thu đè bẹp, lời nói ra cũng không có chút khí thế nào, ngược lại còn khiến người ta buồn cười hơn.
"Ồ? Muốn tôi đẹp mặt như thế nào đây?" An Tri Thu không hề sợ hãi, khẽ nhướng mày hỏi lại.
An Tri Hạ nhìn cảnh này mà bàn tay ngứa ngáy vô cùng, làm sao bây giờ, anh trai trưởng thành nhanh quá, còn không cho cô cơ hội lên sân nữa. Thế nhưng, phương thức thô bạo mà đơn giản như vậy đúng là phong cách của cô.
Mà hình như cô đã dẫn anh trai lạc lối rồi?
"Hầu Tử, Lão Lục, chúng mày mau ra đây đi!" Tề Quốc Cường tức giận đến nỗi đá thẳng chân ra, há to mồm điên cuồng gào thét. Nắm đấm của An Tri Thu đè nặng trên gò má khiến miệng anh ta không khép lại được, nếu ngậm lại thì sẽ cắn vào chỗ thịt bên trong, vậy nên anh ta chỉ có thể chật vật nằm đó để nước miếng chảy xuống mặt đất.
Hai cậu thanh niên với dáng vẻ lưu manh nghe thấy tên mình vội nhảy ra từ trong đám người, theo sau là ba người khác nữa, khí thế hừng hực vây quanh hai anh em nhà họ An ở giữa.
"An Tri Thu, mày mau thả anh Cường ra! Nếu không tao sẽ đánh gãy cái chân chó đó của mày đấy!" Trên đầu Hầu Tử chỉ có một búi tóc, tỏ vẻ giang hồ, nắm trong tay một cái chày cán bột, tay kia thì nắm chặt lại thành nắm đấm, hùng hùng hổ hổ xông tới.
"Ái chà, một năm không gặp, hai anh em nhà các người trông trắng trẻo hồng hào ra đấy, tính tình cũng ngang ngược hơn nhỉ, đến cả anh Cường mà tụi mày cũng dám động vào, ý là không để anh em bọn tao vào mắt ư?" Lão Lục lùn tịt, dáng vẻ thô thiển cường tráng cũng hét lớn.
Nhìn tư thế và giọng điệu kia, mấy kẻ đứng xung quanh lập tức co rúm lại, hai chân mềm nhũn, liên tục xua tay: "Chị Tri Hạ, bọn em, bọn em chỉ đùa vậy thôi. Vậy nên chị cứ tới đi, đến giờ mẹ gọi em về nhà ăn cơm rồi!"
Nói xong, trong nháy mắt bọn họ đã biến mất trong đám người đông nghịt, lúc rời đi cũng nhanh như lúc đến vậy.
Mọi người cũng trợn tròn mắt, đám người kia dễ dàng nhận thua rồi bỏ chạy vậy sao? Trước đó bọn họ còn uất ức như vậy, có phải bởi vì bọn họ hèn nhát không hiểu cách phản kháng hay không?
Thế nhưng nhìn cách ăn mặc của An Tri Hạ khí thế nhường này, khẩu hiệu vang dội thế kia, bọn họ sợ hãi cũng là phải. Trước đó không lâu, những tấm áp phích lớn được dán khắp nơi, bọn họ bị lôi kéo trên đường, không cho ăn không cho ngủ, chỉ cho một ngụm nước cầm chừng, quả nhiên đã khắc sâu vào lòng người. Tư thế kia quả thật quá đáng sợ, cũng đủ để người ta ghi nhớ cả đời.
"Tri Hạ, cô?" Một người run rẩy hỏi lại.
"Tôi chính là người của tổ chức đó." An Tri Hạ không gật đầu cũng không lắc đầu, kiên định dõng dạc, hùng hồn nói: "Phục tùng sự lãnh đạo của tổ chức, kiên định với lý tưởng của tổ chức, giữ gìn danh dự của tổ chức, hoàn thành sứ mệnh tổ chức giao cho! Tôi, chính là tôi, trong lòng chỉ có Trung Quốc, có lòng nhiệt huyết, một lòng vì dân chúng khắp nơi!"
Cô phô bày dáng vẻ xung phong, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, trong mắt chứa đầy ánh sáng lấp lánh, trông cả người có vẻ vô cùng cao lớn, sáng rọi.
Nếu mấy lời này được truyền lại cho đời sau, người khác sẽ bĩu môi nói cô là đồ dối trá, chỉ nói suông chứ chẳng hành động gì! Nhưng ở niên đại chỉ tràn ngập sự đơn thuần, chất phác này thì ngay khi bọn họ nghe xong đều kích động đến nỗi mặt mũi đều đỏ bừng, cả người nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay liên tục.
"Nói rất đúng, Tri Hạ quả là đồng chí gương mẫu!" Mọi người chân thành ngợi khen.
Bên ngoài ầm ĩ như vậy một lúc lâu thì đám người nhà họ An mới cảm thấy có gì đó không ổn, mở cửa đi ra.