Nhà họ An cách nhà họ Tiết không xa, chỉ vài con hẻm.
Càng đi về nhà, sắc mặt bọn họ càng nghiêm túc, bước chân trở nên nặng nề. Cảm giác quen thuộc mười tám năm sâu sắc ập tới, bao nhiêu ký ức đau thương dần hiện rõ. Nếu có thể, bọn họ thực sự không muốn bước vào một bước.
Nhưng trong cuộc sống có quá nhiều bất lực, con người thực sự không thể coi thường lời nói của người khác.
Một năm này của bọn họ thay đổi quá nhiều, không chỉ ngoại hình mà còn cả khí chất, dù chỉ ăn mặc bình thường nhưng vẫn khiến hàng xóm xung quanh không ngừng trố mắt nhìn.
Sắc mặt An Tri Thu lạnh lùng, nhưng An Tri Hạ lại cười như nắng sớm, vẫy tay ngọt ngào chào hỏi từng người theo ký ức.
"Cháu, các cháu thật sự là cặp song sinh nhà họ An kia sao?" Mọi người không tin nổi vây quanh, mở to hai mắt nhìn từ trên xuống dưới mấy lần: "Khoan đã, lông mày, ánh mắt, vóc dáng khá giống. Nhưng hai đứa bé nhà họ An kia gầy như cọc tre, mặt đen sạm, nứt nẻ, sao có thể sạch đẹp như vậy?"
"Dì Lưu, giọng cháu vẫn không thay đổi phải không?" An Tri Hạ híp mắt cười kiên nhẫn nói.
"Rất quen tai, giọng của Tri Hạ nhỏ như tiếng ruồi vo ve, không trong trẻo dễ nghe như cháu. Đúng là đi rèn luyện mà, hai anh em các cháu như biến thành người khác vậy."
Chủ yếu là trước đây hai anh em nhà họ An quá tự ti, ăn mặc rách rưới, vóc dáng cao ráo nhưng quá gầy, gặp ai cũng cười cười gật đầu, thỉnh thoảng mới mở miệng chào một câu. Mọi người cố gắng nghĩ lại, khó khăn thuyết phục bản thân rằng bọn họ là hai anh em sinh đôi nhà họ An.
Đến cổng nhà họ An, một người hàng xóm nhiệt tình hét to: "Ông An, Tri Thu và Tri Hạ nhà ông về rồi này!"
Lời này vừa nói ra, cả sân liền trở nên náo nhiệt.
"Ai trở về?" Một thanh niên giọng thô hét lại.
"Chúng tôi trở về rồi." An Tri Thu nghiêm mặt dắt xe nói.
"Cậu là ai." Thanh niên trừng mắt, nhìn thấy An Tri Hạ đi sau lưng anh trai, tròng mắt không nhúc nhích, lau miệng, xoa tay cười nói: "Nữ đồng chí này, hai người là họ hàng nhà ai?"
An Tri Thu xách bao tải xuống, ném xe sang một bên, vung nắm đấm vào mũi người kia: "Tề Quốc Cường, mở mắt chó ra mà xem, đây là em gái An Tri Hạ của anh đấy! Cất cái mắt háo sắc đấy đi."
Tề Quốc Cường ôm mũi, im lặng dậm chân hồi lâu, cơn đau kia mới dần dần chuyển thành đau nhức, máu chảy xuống từng dòng, căm tức nhìn người tới, lúc này mới nhận ra đúng là An Tri Thu và An Tri Hạ: "Cậu có bị bệnh không!" Vừa nói vừa vung nắm đấm lao về phía An Tri Thu.
Khi theo mẹ vào nhà họ An, Tề Quốc Cường đã mười bốn tuổi, chính là độ tuổi phát triển, mạnh mẽ thay đổi gen thấp bé của cha mẹ, cao tới một mét tám, một năm nay làm công nhân bốc vác ở xưởng may, cơ thể toàn cơ bắp, dáng người vô cùng cao lớn khoẻ mạnh.
Trước giờ anh ta luôn hổ báo, lại có mẹ biết ăn diện đứng sau lưng chỉ bảo, thu nạp được một đám tiểu đệ trong hẻm Hạch Đào, kiêu ngạo phách lối bắt nạt mọi người, không ai dám chọc đến.
An Tri Thu tránh sang một bên né đòn của anh ta, nhẹ nhàng duỗi tay tóm lấy cánh tay đối phương, thuận thế vặn lại, khi đối phương xoay người vì đau, anh ấy dùng lực đẩy đầu gối lên, ấn người đàn ông khỏe mạnh xuống mặt đất, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, đám thanh niên bị bắt nạt núp trong đám đông lập tức phấn khích vỗ tay reo hò.