Nói xong bà ta lập tức bảo Tề Quốc Cường thu dọn đồ đạc của ba đứa em trai, bản thân mình cũng quay sang dọn mấy cái tã đang được sấy cạnh bếp lò.
Mặc dù Tề Quốc Cường không được thông minh cho lắm, nhưng mà anh ta rất biết nhìn ánh mắt người khác mà làm việc, lập tức lớn tiếng đồng ý làm theo, sau đó ánh mắt không nỡ nhìn về phía ông An: "Cha, mọi người đều nói công nuôi dưỡng hơn công sinh thành, chúng con thật lòng thật dạ xem người như cha ruột của mình. Con không ngờ rằng con và chị gọi người là cha nhiều năm như vậy, nhưng người vẫn xem chúng con như người ngoài. Người chỉ nhớ đến An Tri Thu và An Tri Hạ, trước nay chưa từng để ý đến chúng con.
Được rồi, bây giờ chúng con rời đi, con và chị sẽ cùng nhau chăm lo cho mẹ và mấy đứa em trai. Người đi theo An Tri Thu và An Tri Hạ đi, chờ đến lúc người già rồi đi không nổi, lại bị bọn họ ghét bỏ, không ai chăm sóc, hãy nói với chúng con.
Chúng con sẽ nuôi người đến cuối đời!"
Nói xong, anh ta quỳ gối xuống đất, lạy ông An: "Người hãy giữ gìn sức khỏe!"
Ông An cảm động tiến đến kéo anh ta dậy, nhìn Khang Hiểu Hoa bên cạnh vừa ôm đứa bé vừa lau nước mắt, thở dài nói: "Được rồi, vừa nãy là do tôi nóng nảy, không lựa lời mà nói. Thế này đi, tôi lui một bước, chờ lần sau, khi nào Tri Thu và Tri Hạ tới, tôi sẽ nói với chúng nó về việc tiền cấp dưỡng. Hai đứa nó chỉ là học trò, tiền lương quá thấp, một tháng chỉ có mười lăm đồng.
Tôi không lấy một xu nào, để lại hết cho bà, như vậy được không?"
Khang Hiểu Hoa xoa mắt, biết con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, thuận theo ý ông ta, miễn cưỡng gật đầu nói: "Cũng được, nhưng mà, phần thuộc về Tri Thu trong căn nhà này, ông phải để lại cho Quốc Cường! Sau này tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."
Ông An hơi băn khoăn, nhưng nghĩ lại, căn nhà này chia xong thì mỗi đứa con trai cũng không nhận được bao nhiêu, hơn nữa An Tri Thu cũng chưa chắc sẽ để ý, nên đã gật đầu đồng ý tới.
"Ông nói miệng thôi không tính, phải lập di chúc!" Khang Hiểu Hoa ra hiệu cho Tề Quốc Cường, Tề Quốc Cường lập tức chạy vào nhà lấy giấy bút.
"Tết nhất đến nơi ai lại lập di chúc? Tôi còn có thể sống thêm vài chục năm nữa, chờ Quốc Bình trưởng thành, lấy vợ sinh con cũng được nữa!" Ông An không vui.
"Ông đúng là ông già cổ hủ, ai nói ông là lập di chúc không tốt? Đây là để sau này con cháu chung sống hòa thuận." Khang Hiểu Hoa dỗi nói: "Chỉ cần ông viết di chúc, sau này khi hai anh em bọn họ tới, tôi đảm bảo tôi sẽ không nặng lời với họ, còn lo bữa ăn cho ba người nhà ông, được không?
Đây là hai anh em bọn họ thiếu tôi, người làm cha như ông lúc nãy cũng đã đồng ý rồi, không lẽ bây giờ muốn đổi ý?"
Ông An im lặng nhận lấy giấy bút, viết từng câu từng chữ theo những gì Khang Hiểu Hoa đọc. Sau này, ba căn nhà sẽ do bốn đứa con trai bào gồm cả Tề Quốc Cường kế thừa, hơn nữa sau khi lập di chúc xong thì không được sửa đổi.
Bọn họ còn gọi người đàn ông họ Mao nhà bên cạnh đến làm chứng, ký tên ấn dấu, làm thành ba bản.
Sau khi rời khỏi nhà họ An, tâm trạng của An Tri Thu rất tệ, hai anh em bọn họ cũng không ghé đến nhà họ Khang, mà từ từ đẩy xe đi vào một con hẻm chật chội, dơ bẩn.
Mặc dù khi đối mặt với ông An, anh trai rất bình tĩnh, nhưng An Tri Hạ cảm nhận được anh trai đã phải đấu tranh trong lòng như thế nào để quyết định sau này sẽ không kỳ vọng gì vào người đó nữa, chỉ đến tặng quà trong các dịp lễ, Tết, chu cấp tiền nuôi dưỡng khi ông An già, ngoài ra không còn quan hệ gì nữa.
"Anh, chúng ta đến tiệm chụp ảnh chụp mấy tấm đi? Sau đó gửi qua cho chị dâu." An Tri Hạ vội vàng nắm lấy tay áo anh trai, cười nói: "Dù sao chúng ta cũng đến rồi, phải bù đắp lại những tiếc nuối lúc nhỏ, sau đó có thể bắt chuyến xe cuối cùng để về nhà."
"Hả?" An Tri Thu hoang mang ngẩng đầu.