An Tri Hạ lắc lắc đầu, nhất định là do anh ta lớn lên giống một minh tinh nào đó trong tương lai?
Cô kéo tay áo anh trai, cười đùa khuyên bảo anh ấy mấy câu, dỗ người xong, sau đó mới thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng rồi cùng anh ấy đạp xe đi làm.
Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong đóng cửa bốn ngày, sau khi mở ra lần nữa, đã thay đổi cực lớn.
Cửa, khung cửa sổ, quầy hàng, kệ hàng, quầy thu ngân đều được sơn và đánh bóng lại, cửa sổ, kính trên quầy cũng được thay mới, vách tường, chân tường cũng được chà mới.
Ngoài các kệ hàng ba mặt dựa vào tường như ban đầu, ở giữa đại sảnh còn có thêm hai kệ hàng đứng đối xứng nhau, sáu quầy hàng vây xung quanh. Cái này sẽ do nhân viên học việc An Tri Hạ và Mao Hiểu Hoan phụ trách.
Hàng hóa bày trên kệ và trong quầy đầy đủ các loại, kiểu dáng cũng đa dạng, ngay ngắn chỉnh tề, hết sức đẹp mắt. Mà các nhân viên bán hàng cũng mặc đồng phục màu xanh da trời, trên mặt nở nụ cười, thấy khách hàng đi vào, sẽ lập tức nhiệt tình chào đón, hỗ trợ tư vấn sản phẩm.
Phần lớn khách hàng đều là thăm dò ở cửa, muốn nhìn xem hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong còn có hoạt động gì hay không, kết quả được người ta ra chào đón, ngay lập tức ngượng ngùng rụt đầu, chỉ có thể tùy tiện bước vào nhìn một chút. Vừa nhìn, tiền trong túi lập tức không cánh mà bay, tuy nhiên lần này bọn họ lại không có cảm giác đau lòng khi tiêu tiền như thường ngày, ngược lại cảm thấy rất sảng khoái, từ đầu đến chân đều thoải mái.
Tiêu tiền đáng giá, vậy thì nên tiêu! Nếu không kiếm tiền để làm gì? Để nuôi côn trùng sao?
Kết thúc một ngày bận rộn, doanh thu của bọn họ tăng gấp mười lần ngày thường, mặc dù so với hợp tác xã cung ứng và tiếp thị lớn có chút chênh lệch, nhưng mà bọn họ đã rất thỏa mãn. Cũng giống như Hoa Hạ vậy, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị bọn họ muốn phát triển cũng phải dò đá qua sông, từng chút từng chút tìm tòi phát triển.
Sau khi An Tri Hạ tan việc, dùng chiết khấu thấp nhất dành cho nhân viên chọn mua chút đồ dùng thường ngày.
An Tri Thu nhìn một cái, thắc mắc hỏi: "Hạ Hạ, không phải chúng ta đã có hai cái ấm nước rồi sao? Tại sao em lại mua nữa? Bốn cái chậu sứ cũng không đủ dùng sao?"
Vì anh trai không cần ngồi xe lửa đi Tân Châu đón chị dâu, nên An Tri Hạ muốn cho anh ấy một sự kinh ngạc, liền mím môi cười nhỏ giọng nói: "Không phải hàng xóm của chúng ta biết em làm nhân viên bán hàng ở chỗ này sao? Cho nên em dùng chiết khấu của nhân viên mua giúp bọn họ mua ít đồ, đây là phương thức thúc đẩy tình cảm láng giềng, tất nhiên em sẽ đồng ý."
An Tri Thu gật đầu một cái, không tiếp tục quan tâm nữa.
Trở về nhà, An Tri Hạ nhân lúc anh trai nấu cơm, bày tất cả đồ ra phòng đối diện.
Sau bữa tối, An Tri Hạ nằm ở trên bàn bắt đầu cắn viết suy nghĩ.
"Viết thư cho xã trưởng và anh Viên?" Không biết An Tri Thu mượn cuốn sách toán trung học từ đâu, liếc mắt nhìn em gái, dò hỏi.
"Không phải." An Tri Hạ nghiến răng nói: "Bất kỳ một ngành nghề nào xuất hiện một nhà độc quyền, như vậy sự phát triển của ngành này sẽ bước vào thời kỳ trì hoãn, thậm chí đình trệ không tiến lên. Trăm hoa đua nở bách gia tranh minh mới có thể tìm ra vương giả mới!"
"Nói tiếng người." An Tri Thu cùng em gái lăn lộn một thời gian, từ vựng cũng trở nên phong phú.
"Chính là giúp đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ có thêm vài đối thủ mạnh, tạo ra chút hỗn loạn, tin rằng có sự cạnh tranh, một số khối u ác tính sẽ không có cách nào tiếp tục sinh sôi phát triển."
An Tri Thu bị sặc nước miếng của chính mình ho khan hết nửa ngày: "Em, em gái, đây chính là đoàn biểu diễn hơn mười ngàn người, còn khá có danh tiếng, ngay cả người lãnh đạo kia cũng nổi tiếng. Chúng ta nên thực tế một chút, không phải hôm qua em đã khuyên anh như vậy sao?"