"Anh, cuộc sống là phải trải nghiệm nha."
"Em đây là tiêu chuẩn kép! Em làm gì anh đều ủng hộ em, nhưng mà em phải nhớ tự lượng sức mà làm." An Tri Thu lầm bầm, nhưng vẫn chuyên tâm đọc sách.
An Tri Hạ gật đầu lên tiếng đáp lại, chống cằm híp mắt.
Đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ nếu dám quang minh chánh đại nuôi khối u ác tính, như vậy nhóm đoàn trưởng Thư vì quyền thế và tiền bạc, thì có cái gì không dám làm?
Khuấy loạn ao nước thì dễ, nhưng khó ở chỗ làm sao để đẩy hiềm nghi ra khỏi người mình chứ? Dẫu sao cô không phải chỉ có một người, phải bảo đảm anh trai và chị dâu được an toàn.
Bỗng nhiên cô gõ vào đầu mình, tìm kẻ địch cho đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ là việc nhất định phải làm, nhưng cô cũng có thể tiếp tục cung cấp tiết mục cho đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ, dù sao đoàn trưởng không chỉ một người họ Thư.
Trong ngoài đủ loạn, mới gọi là náo nhiệt.
Chẳng qua, trong mắt cô có chút ảm đạm, mình không đành lòng nhìn một nhóm lại một nhóm các cô nương đoàn văn công rơi vào vũng lầy, cũng thống hận đoàn trưởng Thư muốn xuống tay với chị dâu, từ đó mưu cầu nhiều lợi ích hơn từ mình. Mặc kệ ở cái thời đại nào, phía dưới ánh sáng nhất định có bóng tối, giống như trong sách nói, nơi nào có người thì có sông hồ.
An Tri Hạ không có cách nào trực tiếp giúp đỡ cho bọn họ, nhưng có thể khiến cho cái vòng này thiết lập lại lần nữa, giữa lúc đấu tranh kịch liệt, thành lập một trật tự mới.
Không có bất kỳ người nào có thể chân chính đến giúp bọn họ, chỉ có bọn họ mới có thể tự giúp chính mình.
Đã có kế hoạch đại khái trong đầu, cô liền tiếp tục bắt đầu sáng tác tiết mục.
Khu đại viện Chiêu Dương thủ đô, một chiếc xe gắn máy lao tới như bay, đến cửa viện mới thắng gấp tạo nên vết trượt dài đẹp mắt, người nọ mang cái nón sắt màu đen, chào lính giác cửa một tiếng, sau đó tiếp tục lên ga xông vào.
Đột nhiên có tiếng xe gắn máy vang lên khiến cho lỗ tai của tất cả mọi người trong đại viện run một cái, cũng thầm nói hỗn thế nhà họ Khương đã trở lại.
Xe máy ngừng trước tòa nhà nhỏ hai lầu ở trung tâm đại viện, người đàn ông lấy nón bảo hiểm xuống tiện tay ném về sau, cái đầu sắt kia liền vững vàng treo trên kính chiếu hậu.
"Cái đồ khốn kiếp, mỗi lần đều trở về trễ, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy! Rất sợ người khác không biết cháu trở lại phải không?" Một bà cụ tóc bạc nửa đầu mở cửa, tức giận cầm gậy thăm hỏi trên cơ thể anh ta, tuy rằng giơ lên cao nhưng không nỡ gõ mạnh xuống, chẳng qua là chọc chọc mấy cái trên người anh ta.
Người đàn ông phối hợp né mấy lượt, ôm vai bà cụ, cười nói: "Bà, cái này cũng không thể trách cháu, sản xuất ra xe gắn máy chính là để cho người lái, nhưng ai bảo nhà thiết kế không thiết kế ống hãm thanh? Bà cũng không thể vì cái này, lại đuổi cháu trai bảo bối của bà ra khỏi cửa chứ?"
"Phi" bà cụ Khương giả vờ nhổ vào mặt anh ta, nhưng trên mặt không nhịn được nở nụ cười: "Cháu cũng hai mươi mấy tuổi rồi, có biết xấu hổ hay không, còn cháu trai bảo bối! Bà mới không lạ gì cháu, Bà chỉ muốn ôm chắt trai!"
"A, thật không thèm? Vậy cháu đi đây." Nói xong người đàn ông liền xoay người ra vẻ thật sự muốn đi, bà lão gấp đến độ giậm chân gõ cây gậy.
"Được rồi, cháu cũng đừng trêu ghẹo bà cháu nữa, mỗi ngày không diễn như vậy cả người khó đều chịu đúng không?" Ông cụ đang ngồi xem báo ở phòng khách, không thèm nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói.
Lúc này hai bà cháu mới vào phòng, vú Trương vội vàng bưng nước trà lên.
Khương Sĩ Minh không giống trước đây ngồi xuống nói chuyện cùng hai ông bà, ngược lại đi lên phòng ngủ chính trên lầu.
Bà cụ chống gậy theo sát phía sau, thấy cháu trai lục lọi khắp nơi, tò mò hỏi: "Đại bảo bối, cháu tìm cái gì ở trong phòng chúng ta vậy?"
"A, bà nội, sao bà đi yên lặng như chuột vậy chứ?" Khương Sĩ Minh sợ hết hồn, vội vàng giấu tấm hình tìm được ra sau lưng.
"Không đúng, bình thường lỗ tai cháu rất thính." Bà cụ chống gậy nhưng vẫn đi đứng linh hoạt, hết sức tò mò sau lưng cháu trai đang giấu cái gì.