"Mau đưa cho bà!" Bà cụ hết sức cố chấp đùa giỡn xoay vòng cùng cháu trai.
"Bà nhìn này, có gì đâu!" Khương Sĩ Minh nhét tấm hình vào sau lưng, cười giơ tay ra xoay qua xoay lại."Chỉ là cháu gặp được bạn học thời tiểu học ở khu Đông Thành, nhất thời quên mất người đó tên gì, nên tìm lại hình để xem."
Bà cụ vẫn chưa từ bỏ ý định đưa tay mò mẫm, đúng thật là không tìm được cái gì, bĩu môi một cái: "Bịa chuyện, cháu cứ bịa chuyện đi, bà xem xem cháu có thể bịa ra một đứa cháu dâu cho bà không."
"Nói không chừng có thể bịa ra một tiểu tiên nữ dỗ bà vui vẻ đấy." Anh ta cười cười dắt bà cụ xuống lầu, ăn bữa khuya, báo cáo chuyện bên nhà ông ngoại với hai ông bà, sau đó lập tức quay lên lầu.
Vừa đóng cửa, nụ cười trên mặt anh ta liền tắt ngấm, lấy từ trong ống tay áo ra một tấm ảnh đã bị ố vàng. Đây là một tấm ảnh chụp tại ngôi nhà cũ của nhà họ Khương ở Thượng Hải vào hai mươi hai năm trước, trên đầu ông cụ Khương và bà cụ Khương vẫn chưa có tóc bạc, lúc ấy đặc biệt lưu hành âu phục và sườn xám, hai người ngồi ngay ngắn ở trên ghế hoa mai, chính là phong thái của đôi vợ chồng sống trong nhung lụa.
Bên cạnh bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ, trong ngực người phụ nữ ôm một bé trai tầm khoảng ba bốn tuổi, bên kia là một cô gái trông rất xinh đẹp.
Bức ảnh bị người khác vuốt ve hơn hai mươi năm, dáng vẻ của cô gái trên đó đã hết sức mơ hồ, nhưng anh ta vẫn có thể từ dáng người mảnh mai uyển chuyển và phong thái thanh nhã, tin chắc rằng cô nhỏ đã từng là đệ nhất mỹ nhân thành phố Thượng Hải, cũng xứng đáng được các đại văn hào khen ngợi viết vào trong sách giáo khoa.
"Ai." Anh ta ngã mình lên giường, nếu như không có trận hỏa hoạn năm đó thì tốt biết mấy, như vậy anh ta cũng có thể biết được hình dáng của cô nhỏ, cũng có thể loại trừ một trong những nguyên nhân khiến anh ta có cảm giác đã từng quen biết cô bé gặp lúc sáng.
Cô bé kia đúng là rất đẹp, tựa như búp bê bằng bạch ngọc, cũng coi như là cô gái duy nhất mà anh ta nguyện ý nhìn thẳng, nhưng cũng không phải là cảm giác tim đập thình thịch như đôi trai gái vừa thấy đã yêu.
Cũng không biết tại sao anh ta lại có suy đoán buồn cười như vậy, dáng vẻ của cô nhỏ đẹp như vậy, tỷ lệ sống sót ở thời chiến loạn là quá thấp. Mặc dù những năm này bọn họ vẫn không ngừng tìm kiếm cô nhỏ, có nhiều tin tức như vậy nhưng không có cái nào là thật.
Lâu dần trong lòng người nhà cũng đã từ từ tiếp nhận sự thật là cô nhỏ không về được nữa.
Thôi vậy, anh ta vẫn nên tự mình chậm rãi tìm câu trả lời đi, đỡ cho người nhà đối mặt hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
Mấy ngày nay An Tri Hạ giống như một con chuột nhỏ, mỗi ngày không ngừng khiêng đồ về nhà, mỗi lần cũng không nhiều, bỏ vào trong túi đan lớn, rồi đặt ở phòng đối diện.
Tuy rằng Kinh Hiểu Sinh nhận nhiều tiền nhưng hiệu suất làm việc rất tốt, chỉ đến ngày thứ ba tới huyện Phúc Kiến đã gọi điện báo cho cô nói đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, đã mua xong vé trở về vào ngày hôm sau, cũng chính là ngày mùng chín.
An Tri Hạ một mực im lặng không nói cho anh trai, vào lúc ăn cơm trưa ngày mùng mười, cô nhân lúc anh trai bận rộn, kéo đầu bếp Trương thầm thì một hồi lâu.
Đúng vào giờ tan việc, đầu bếp Trương gọi An Tri Thu qua, cười ha hả nói: "Tri Thu, ngày mai sẽ có một nhóm đồng chí từ phía nam tới thủ đô chúng ta đi khảo sát, ý của các lãnh đạo là để cho tiệm cơm quốc doanh Bách Phúc chúng ta hỗ trợ nghênh đón chiêu đãi.
Cậu xem, trong mấy người chúng ta chỉ có cậu là có khí chất trông vừa mắt, rất có thể đại diện cho Bách Phúc. Cho nên sáng sớm ngày mai cậu không cần tới đây, bảy giờ trực tiếp đến ga xe lửa đón người, nhớ cầm bảng hiệu viết tiệm cơm quốc doanh Bách Phúc hoan nghênh bạn để tránh bỏ lỡ."