Đầu óc An Tri Thu mơ hồ, đây cũng quá qua loa rồi: "Đầu bếp Trương, những đồng chí này từ đâu tới đây? Lại có bao nhiêu người? Lãnh đạo không phái xe đi đón sao?"
Nụ cười trên mặt đầu bếp Trương hơi khựng lại, ra vẻ hung dữ nói: "Tôi cũng không biết, dù sao chính lãnh đạo đã giao phó như vậy, đến lúc đó cậu phải nhanh trí một chút, người ta là một nhóm người, nhất định rất nổi bật. Lúc tới đây không phải sẽ dùng xe buýt của khu Đông Thành chúng ta sao? Vé xe sẽ do phía trên thanh toán."
"Vậy được, đầu bếp Trương, bây giờ tôi sẽ trộn nhân bánh và làm một nửa bột, ngày mai mọi người tới trực tiếp gói bánh bao là được." An Tri Thu cười lên tiếng đáp lại: "Tôi đi báo cho em gái một tiếng trước."
"Được rồi được rồi, cậu cứ tan làm cùng em gái cậu đi, chúng tôi xem nhiều ngày như vậy, còn có thể ngay cả nhân bánh bao cũng không trộn được sao?" Đuổi người xong, đầu bếp Trương lập tức bị những người còn lại kích động vây quanh.
"Đầu bếp Trương, danh tiếng của tiệm cơm quốc doanh Bách Phúc chúng ta đã phổ biến rồi sao? Tại sao các đồng chí phía nam đi khảo sát cũng đến tiệm chúng ta?"
"Đúng vậy, điều này nói rõ lãnh đạo bên trên rất coi trọng Bách Phúc, nhiệm vụ quan trọng như vậy cũng giao cho chúng ta! Ngày mai chúng ta nhất định phải dốc toàn bộ sức lực để làm cho các đồng chí phía nam một bữa cơm thủ đô chính thống!"
"Làm gì có cái đoàn khảo sát gì." Đầu bếp Trương cầm lấy cái khăn quấn trên cổ, đuổi đám người đi, tức giận nói: "Nhanh đi làm việc đi, vợ và cha mẹ vợ của người ta tới, các người đến xem náo nhiệt làm gì?"
Tất cả mọi người vừa nghe, đột nhiên nghĩ đến lúc trưa An Tri Hạ đã thì thầm với đầu bếp Trương một lúc lâu, oa oa oa, bọn họ cũng muốn nhìn dáng vẻ An Tri Thu ngạc nhiên mừng rỡ như điên khi nhìn thấy vợ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai anh em tập thể dục xong ăn một bữa đơn giản, An Tri Thu mặc vào áo khoác dạ dài màu đen do em gái chuẩn bị, mang theo tấm bảng đã dán xong tối hôm qua đạp xe đến trạm xe buýt.
Còn An Tri Hạ thì sắp xếp lại nhà của anh trai một phen, thay bốn bộ phượng xuyên mẫu đơn đã tháo nhãn hiệu lấy trong siêu thị, trên cửa sổ sáng ngời dán một đôi song hỷ đỏ chói xinh đẹp, sau đó dùng giấy dán cửa sổ cắt thành từng đóa hoa giấy dán lại với nhau kéo dài từ trên mái nhà.
Ấm nước, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, ly súc miệng, chậu sứ, khăn lông vân vân cũng đổi thành kiểu chúc mừng, bày thành từng đôi từng cặp.
Gương, lược, cài tóc, mỹ phẩm dưỡng da sắp xếp ngay ngắn trong góc bàn, trong tủ quần áo cũng treo hai chiếc áo khoác dạ một dài một ngắn.
Căn phòng được cô dọn thành như vậy, trông vô cùng có không khí vui mừng, An Tri Hạ hài lòng híp mắt, tầm mắt rơi ở trên giường, lập tức tiến lên rãi lên khăn trải giường một tầng táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt dẻ, lúc này mới vỗ tay cài cửa lại đi thu dọn những phòng khác.
Chú Phương và thím Phương ở sương phòng phía tây, cũng có một cái giường rất lớn, bảy tám người lớn có thể nằm ngang. Hơn nữa còn dọn dẹp hai gian phòng đối diện, lỡ như hai anh trai Phương gia không yên tâm đi theo thì sao? Có chuẩn bị trước tổng là không sai.
Dọn giường xong, bày đồ rửa mặt và ly lên, sau đó cô rửa tay chui vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Trong lúc cô chuẩn bị đồ dùng hàng ngày, cũng bảo anh trai thuận tiên mượn tiệm cơm quốc doanh bỏ thêm một ít tiền tích trữ chút nguyên liệu nấu ăn trong nhà. Rau trộn, đồ chiên, đồ xào, chín món ăn được xếp ngay ngắn trên một mâm lớn, mỗi món chia thành nhiều phần, hơn nữa còn có canh, tạo nên một buổi đoàn viên cát tường.
An Tri Thu đến nhà ga mua vé đi vào, thấy có người xuống xe liền giơ bảng lên, ánh mắt tìm kiếm trong đám người. Đợi chừng nửa giờ, đột nhiên vợ cùng cha mẹ vợ xuất hiện ở trong tầm mắt anh ta, khóe môi không khỏi nhếch lên, một cơn vui sướng chạy khắp toàn thân.
"An Tri Hạ, em giỏi lắm!"
Anh ta hơi kích động sải bước chen qua khỏi đám người, vội nhận lấy túi trên tay cha vợ, ánh mắt quét qua người Phương Hồng Diệp, hai tai đỏ bừng cười chào hỏi mọi người: "Cha, mẹ, anh Viên, Ngưu Vượng... Lễ Hi, Ngôn Ngôn, Hân Hân, mọi người đều tới? Hoan nghênh hoan nghênh!"