"Chú, chú không nhìn thấy dì con sao?" Ngưu Vượng nhìn An Tri Thu một chút, lại nhìn dì nhỏ một chút, đầy thắc mắc, tức giận: "Tại sao chú chào tất cả mọi người, mà không chào người vợ là dì con chứ? Có phải hai người cãi nhau hay không?"
Lời trẻ con vừa dứt, chú Phương, dì Phương, thậm chí cả Phòng Viên cũng không nhịn được bật cười.
Đôi vợ chồng son mắc cỡ mặt đỏ bừng, Phương Hồng Diệp chọc ngón tay vào trán cậu bé: "Sao con lại ngốc nghếch như vậy chứ? Dì có cha mẹ, có anh trai chị dâu, bây giờ còn chưa tới phiên một hạt đậu như con thay dì ra mặt. Ăn của con đi!"
Nhét vào miệng mỗi đứa trẻ một viên kẹo, chặn lại những lời trẻ con không nên nói.
Kinh Hiểu Sinh thấy bọn họ đã gặp được nhau, liền mỉm cười chào tạm biệt mọi người, sau đó rời đi trước để tiếp tục giúp Phương Hồng Diệp chạy hộ khẩu và hồ sơ.
Phương Hồng Diệp chỉ cần ở nhà chờ đợi và nghỉ ngơi đầy đủ rồi chọn một ngày phù hợp để đi làm.
An Tri Thu liếc cô ấy một cái, vội vàng dời mắt giống như bị bỏng, giọng vo ve như ruồi nói: "Hồng Diệp, em tới rồi?"
"Làm sao không hoan nghênh?" Đàn ông con trai mà còn xấu hổ hơn cô ấy, ngược lại Phương Hồng Diệp thoải mái tiến lên, cùng anh ấy sóng vai đi ra ngoài.
"Nào có." Anh ấy lập tức trả lời, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang tươi cười, cũng toét miệng ngây ngô cười theo, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm trong nháy mắt hòa tan thành một bãi xuân thủy, dùng âm thanh cực kỳ nhỏ nói: "Lúc nào cũng hoan nghênh! Con bé Hạ Hạ này quá khinh người, chuyện mọi người đến đây lớn như vậy cũng không nói trước với anh, hôm qua còn cùng vị đầu bếp kia lừa gạt anh, bảo anh tới đón cái gì đoàn khảo sát từ phía nam tới. Đây, cầm tấm bảng này, làm như thật vậy.
Anh biết là em ấy muốn cho anh một bất ngờ, vậy là đủ bất ngờ rồi, nhưng mà nếu cho anh biết trước, anh cũng có thể vui thêm hai ngày có phải không?"
Phương Hồng Diệp cắn môi cười, nhỏ giọng trách mắng: "Ngốc nghếch!"
Anh anh em em với vợ một hồi, An Tri Thu mới đi tới bên cạnh Phòng Viên: "Anh Viên, cảm ơn anh đã đưa Hồng Diệp và cha mẹ em đến đây."
"Khách sáo rồi, mấy đứa nhỏ ồn ào đòi đến xem bọn em một chút, vừa vặn anh cũng phải tới thủ đô làm ít chuyện, tạm thời quyết định đi cùng, sẽ không quấy rầy đến mọi người chứ?" Phòng Viên khẽ cười hỏi.
An Tri Thu sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười xấu xa hỏi: "Nói như vậy nghĩa là Hạ Hạ không biết các anh cũng sẽ theo tới?"
"Đúng." Anh gật đầu một cái.
"Con bé kia vẫn luôn thích ba đứa bé Lễ Hi, nếu nó thấy các anh nhất định sẽ rất vui vẻ, chúng ta phải để cho con bé kinh ngạc một phen!"
Phòng Viên suy nghĩ một chút, từ sau khi hai người xảy ra thân mật, mỗi lần cô thấy mình chỉ hận không thể chạy trốn, ánh mắt nhuộm ý cười: "Hy vọng không phải là kinh sợ."
Người họ Phương mang theo rất nhiều đồ, dường như xách một nửa đồ chuẩn bị ăn tết ở nhà tới, hai anh em họ Phương không sợ chen lấn, chịu đựng gửi những thứ có thể tích trữ được qua đường bưu điện. Năm nay không giống với năm trước, công xã Ngũ Kỳ khai trương trang trại chăn nuôi và nhà máy gạch, trồng lúa nuôi cá tăng sản lượng tăng thu nhập, còn có ruộng lúa mì trồng xen dưa hấu, cho dù lợi nhuận tái đầu tư mở rộng sản xuất năm nay vẫn chưa có chia vào tay cho mọi người, nhưng mà nhà nhà không còn tiếc ăn tiếc mặc nữa.
Hai chị dâu Phương không những không có một câu oán hận, còn giúp nhét đầy đồ vào túi.
Đoàn người náo nhiệt ngồi lên xe, nhìn thủ đô vào sáng sớm thật mới lạ, tất cả mọi người bao gồm cả bọn nhỏ đã được đi học, cũng kích động lệ nóng quanh tròng, cảm giác tự hào là người Hạ Hoa tự nhiên trỗi dậy.