Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 372

Chương 372 - Chương 372 -

"Thủ đô thật lớn, mặt đất sạch sẽ như bàn cơm của chúng ta vậy." Dì Phương vừa không ngừng kéo chú Phương vừa nói: "Ông nhìn xem thật là nhiều xe đạp, chi chi chít chít tôi nhìn mà choáng váng. Ai u, đó là xe hơi nhỏ phải không? Tiếng tít tít nghe thật là giòn giã!"

Người trong xe cũng thiện chí cười cười, nhìn nhiều sẽ không còn thấy lạ nữa, thủ đô, đây chính là vùng đất thiên đường trong lòng người Hạ Hoa, đủ để khiến cho người ta phát điên.

Nghe được âm thanh rộn rã ngoài sân, An Tri Hạ cởi tạp dề, lau tay cười chạy chậm ra mở cửa.

Cửa két một tiếng mở ra, cô cười ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt như thiêu đốt của người đàn ông, sợ run lên, vội vàng dời tầm mắt, vo ve nói: "Anh Viên, anh cũng tới sao?"

Phương Hồng Diệp, dì Phương và Ngưu Vượng không nhịn được ha ha cười: "Tại sao hai anh em hai người lại có cùng một phản ứng vậy?"

Lúc này An Tri Thu đột nhiên ý thức được điều gì không đúng, chợt nhìn trên mặt em gái đỏ ửng hồng hồng, lại nhìn dáng không chớp mắt của Phòng Viên, dùng sức vỗ đầu, mình bị đần sao. Anh ấy bước nhanh đến chắn giữa hai người, đẩy em gái đến bên tường, cười gọi mọi người vào cửa. Ánh mắt anh ấy liếc về phía Phòng Viên, mang đậm ý cảnh giác.

Phòng Viên cười cười, xách đồ vào sân, người phía sau theo sát phía sau.

Phòng Ca Hân xông tới, mượn ưu thế nhỏ bé, đột phá phòng tuyến của An Tri Thu nhào tới trên đùi An Tri Hạ, mềm mềm mịn mịn thơm mùi sữa gọi: "Chị, Hân Hân rất nhớ chị!"

Phòng Lễ Hi và Phòng Tụng Ngôn cũng xông tới, bọn nhỏ nhà họ Phương cũng tham gia náo nhiệt đuổi theo, lắp ba lắp bắp biểu đạt nỗi nhớ nhung với cô.

Lòng An Tri Hạ rối tinh rối mù, ngồi xổm xuống ôm cô bé vào trong ngực, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé, cong mày nhìn bọn nhỏ: "Chị cũng rất nhớ các em. Ở trên xe hai ngày ngủ không ngon ăn cũng không ngon đúng không? Mau vào rửa tay rửa mặt, chị đã làm xong thức ăn rồi!

Chờ các em nghỉ ngơi xong, ngày mai chị sẽ dẫn các em đi dạo thủ đô!"

Bọn nhỏ vui vẻ chạy vào trong sân, mà ba đứa bé nhà họ Phòng lại chậm rãi đi theo bên cạnh cô, lần lượt từng đứa kể lại mấy ngày nay mình đã làm những gì, cực kỳ khôn khéo.

Bảo anh trai đi gọi chú Phương và dì Phương, An Tri Hạ bận dọn chén muỗng đũa, mới vừa lấy xong xoay người ra phòng bếp liền bị người nào đó chặn ở cửa.

Người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, lại chặn kín cửa, khiến cho phòng bếp vốn chật hẹp, không khí cũng giảm đi không ít, làm cho người khác khó thở.

Cô rũ mắt nhìn chén đũa trong tay, cười nói: "Anh Viên, anh cần em lấy giúp anh cái gì sao? Tất cả mọi người đều chờ ở bên ngoài, bọn nhỏ đang rất đói."

Anh cong môi cúi người về phía trước, ép cô dựa sát vào vách tường, nhìn những sợi lông mảnh khảnh trên mặt cô, trong lòng liền ngứa ngáy, con ngươi nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào, mím môi hỏi ngược lại: "Anh cần cái gì, em giúp anh lấy cái đó sao?"

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng vào giờ phút này bị anh nói ra, nghe lại có cảm giác mập mờ không rõ.

"Không, không phải là chén, muỗng, đũa sao? Vậy anh Viên muốn cái gì?" Cô giơ đồ trong tay lên, cúi người cười lấy lòng nói.

Anh cười cười đứng thẳng dậy, dùng sức xoa tóc cô: "Xem em biết điều như vậy, trước tiên bỏ qua cho em." Anh vừa nói vừa nhận lấy chén trong tay cô, xoay người rời đi trước.

An Tri Hạ chỉ cảm thấy tim sắp nhảy đến cổ họng, hít sâu một cái, có chút không biết phải làm sao, cô hơi cau mày, căn bản cô không cách nào lừa gạt tâm trạng vui vẻ đang nhảy nhót của chính mình.

Khóe mắt An Tri Thu liếc thấy hai người trước sau từ trong phòng bếp đi ra, anh ấy cũng không màng nói chuyện cùng với Phương Hồng Diệp, vội vàng tiến lên kéo em gái vào trong góc.

Bình Luận (0)
Comment