Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 373

Chương 373 - Chương 373 -

"Hạ Hạ, em với anh Viên có chuyện gì thế? Sao anh thấy có chỗ không thích hợp?" An Tri Thu nhìn mọi người, sau đó hỏi nhỏ.

An Tri Hạ thấy vẻ mặt lo lắng của anh trai là thật, nghĩ ngợi bèn nói: "Anh Viên hình như thích em, nhưng em cảm thấy em vẫn còn nhỏ, không muốn nghĩ tới việc chung thân đại sự sớm như vậy. Chỉ là, hình như em cũng có cảm giác với anh ấy."

"Anh trai, em, em sợ." Cô cúi thấp mặt nói: "Em sợ tình cảm đặt sai chỗ, không thể cùng nhau đến bạc đầu."

An Tri Thu nghe vậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vẻ mặt bất định nhìn về phía em gái trầm tư một lúc, có chút trịnh trọng nói: "Hạ Hạ, anh không kỳ vọng gì nhiều ở em, chỉ hy vọng em có thể mạnh khỏe hạnh phúc. Anh sẽ không can thiệp quá nhiều đến chuyện tình cảm của em, nhưng người đó nhất định phải khiến anh có thể yên tâm giao em cho người đó.

Con người anh Viên không tệ, năng lực cũng tốt, giống như là người biết thương yêu. Chỉ là, Hạ Hạ, hiểu biết của chúng ta với anh ấy quá ít, lại chưa từng chung đụng với nhau, ai mà biết được con người thật, đức hạnh của của anh ấy như thế nào? Sự khác biệt giữa kết giao bạn bè với đối tượng yêu đương quá lớn, chúng ta không thể không thận trọng!

Chúng ta cũng không biết tình huống trong nhà của anh ấy như nào, chỉ riêng mình anh ấy đã có ba đứa con, với tư cách là anh trai của em, anh không đồng ý cho em với anh ấy tiến thêm một bước, thứ nhất làm mẹ kế không hề dễ dàng, thứ hai mẹ của bọn nhỏ vĩnh viễn sẽ là dấu gạch ngang giữa hai người bọn em, là điểm mấu chốt không thể qua được.

Lại nói anh ấy là người bị đày đến thôn Hà Đường, không phải anh có thành kiến với anh ấy, nhưng mà kiểu gia đình nhà chúng ta, không thích hợp bị kéo vào môi trường phức tạp.

Em hiểu ý của anh chứ? Ái tình chỉ là điều mê muội nhất thời, thứ sau này em sẽ phải đối với nhiều thứ hơn đó chính là thực tế và củi gạo dầu muối tương giấm trà."

Sắc mặt An Tri Hạ có chút khó coi, thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Anh, em nghe anh."

An Tri Thu rất muốn kéo em gái vào lòng an ủi, nhưng lúc này anh vỗ vỗ vai em gái: "Hạ Hạ, em là một cô gái thông minh, mấy ngày nữa bản thân em nhất định đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Đến lúc đó, nếu như em vẫn muốn ở cùng anh ấy, anh sẽ không nói gì. Chỉ cần em không hối hận, không tiếc nuối, thì hãy nghe theo con tim mình, nhé!"

Nghe được câu nói này, An Tri Hạ đột nhiên có chút tỉnh ngộ, mím môi cười gật đầu: "Anh, em biết mình phải làm thế nào rồi."

"Em gái lớn rồi." Anh cảm khái một câu: "Em đã bận suốt buổi sáng rồi, mau đi ăn cơm đi, ngày mai chúng ta thay phiên nhau dẫn mọi người ra ngoài chơi."

Ăn cơm xong, dì Phương cùng Phương Hồng Diệp kiên quyết đòi rửa xoong nồi bát đĩa, hai anh em cũng quen rồi, bật cười sau đó cũng không nhúng tay nữa.

Chú Phương chắp tay sau lưng đi từ đầu đến cuối sân một vòng, một đám đầu củ cải theo sau: "Không tồi không tồi, ở thủ đô có cái sân kiểu này khó lắm đấy nhỉ?"

"Vâng." An Tri Thu đi bên cạnh cười nói: "Thủ đô nhiều người, người có tiền có quyền rất nhiều, hễ có phòng muốn bán, tin tức còn chưa đưa ra ngoài đã bị người ta giành trước rồi. Lại nói, bao nhiêu người nhà còn không đủ để ở, lấy đâu ra mà bán?

Bọn cháu cũng tranh thủ, chỉ có điều mới mấy ngày, xung quanh đã không còn phòng cần bán rồi."

"Chờ thời tiết ấm lên, các cháu vẫn nên ở trong viện trồng chút rau, bệ cửa sổ dưới mái hiên cũng phải tận dụng. Trong thành phố ăn mặc các thứ đều phải tiêu tiền, vấn đề là tiêu tiền cũng chưa chắc mua được, dù có mua được cũng không tươi ngon sạch sẽ, không yên tâm bằng tự mình trồng." Trưởng thôn nhìn chiếc sân không tính là to nói: "Hai phần đất này đã trồng xong rồi, cũng đủ cho ba người các cháu ăn. Các cháu đừng có học theo mấy người thành phố đòi hỏi vớ vẩn, cái tật xấu sợ mất giá, người không vượt qua được rào cản tiền bạc và lợi ích thực tế, đó mới là kẻ ngốc!"

Bình Luận (0)
Comment